Chương 2

Ánh sáng chiếu vào trong hang động, cơ thể hắn cảm thấy nóng như lửa đốt, hơi thở cực kì khó khăn, trong một tháng qua hắn xuất nhập ở những nơi có dịch nhưng điều đáng kinh ngạc là cho tới bây giờ hắn mới có dấu hiệu bị nhiễm bệnh.

"Khốn kiếp, không lẽ chưa vợ con gì mà lại phải bỏ mạng nơi đây"

Đang chửi thầm trong lòng thì hắn cảm nhận được chút ánh sáng nhè nhẹ chiếu ra từ sâu trong hang động, đầu óc của hắn không còn tỉnh táo như lúc trước nên hắn cứ mơ màng mà đi vào trong, đi vào cỡ hơn một trượng thì hắn tìm thấy được nơi ánh sáng phát ra.

Trước mắt hắn lúc này đã mơ hồ, hắn cảm thấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, đang tính bước lên để xem cho rõ thì hắn cảm thấy cộm cộm dưới chân, cuối xuống nhặt lên xem thì hắn chỉ thấy đây là một cái chai bằng ngọc ở trên còn ghi chữ mà lúc chỉ thấy hai chữ "giải độc". Lúc này cơ thể hắn đã bị nhiễm bệnh hắn không quan tâm thuốc có trị được hay không mà chỉ cần có thuốc là được.

Mở nắp lọ hắn chỉ cảm thấy một mùi thơm lạ lùng làm cho hắn tỉnh táo trong chốc lát, nhanh chóng bỏ viên thuốc vào miệng chưa kịp nhai thì viên thuốc đã tan từ bao giờ. Hắn chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể, từng làn khói đen từ trong thân thể hắn bay ra nhiệt độ cơ thể hắn cũng dần trở lại bình thường, chân trái bị thương của hắn cũng nhanh chóng hồi phục, dưới tác dụng của thuốc ánh mắt của hắn bắt đầu mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc này ở bên ngoài đã là giữa trưa sau khi tỉnh dậy hắn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, hắn cảm thấy cơ thể còn tốt hơn lúc trước bị nhiễm bệnh.

Trước mặt hắn lúc này đã rõ ràng, thứ phát ra ánh sáng thu hút hắn đó chính là một bộ xương nhưng có vẻ không phải là xương cốt bình thường mà có vẻ như là ngọc cốt.

"Quái lạ, đây là con người tạo ra ư, nhưng sao lại mặc y phục rồi nằm ở đây"

Sau một lúc suy nghĩ cùng với sự tò mò hắn bắt đầu lại gần kiểm tra bộ xương, kiểm tra một hồi thì hắn chỉ tìm thấy được một chiếc túi nhỏ, hắn thử mở túi ra thì phát hiện bên trong là một không gian rất lớn, những hòn đá phát sáng thì có một núi, y phục, đao kiếm không thiếu thứ gì, hắn sợ mình là gặp phải ảo giác nên dùng tay lấy thứ bên trong ra, hắn kinh ngạc phát hiện rằng đây không phải là ảo giác, nhìn lại trên tay là một lệnh bài một mặt khắc ba chữ Thái Dương Tông mặt còn lại thì khắc Mộ Thiên Kiếm.

"Đây chắc là lệnh bài để chứng minh thân phận" hắn nói thầm.

Ánh mắt của hắn hơi ám trầm, hắn biết rằng nếu để lại những thứ này hoặc chôn xuống bình thường thì thế nào cũng sẽ có người khác tìm được, nghĩ nghĩ một lúc hắn liền quỳ xuống.

"Tiên nhân tại thượng, kẻ hèn hôm nay bị truy sát tới nơi này được cơ duyên nên thoát được một mạng, sau này nhất định sẽ xây cho ngài một ngôi mộ lớn, hôm nay đành đắc tội mang ngài đi rồi"

Nói rồi hắn liền dập đầu ba cái, sau đó liền đem bộ xương để vào túi càn khôn, nhìn lại hang động một lượt thấy không còn bỏ sót thứ gì hắn vội nhét chiếc túi vào trước ngực áo, rồi nhanh chóng rời đi.

Núi non trùng điệp, cung điện được xây dựng san sát nhau, linh khí như sương mù quấn lấy đại địa.

Trong thạch thất, một người ngồi ngay ngắn tu luyện như cảm nhận được gì đó.

"Cấm chế mất rồi, đợi gần trăm năm ngươi mới tìm thấy, vậy mà cũng đòi đấu với ta, phen này cho ngươi chết, hừ" hắn nói xong thì bắt đầu nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Một tháng sau, tại vách đá, một thân ảnh màu xanh nhanh chóng xâm nhập động phủ.

"Khốn kiếp, lại để chạy mất rồi"

Cùng lúc đó, một thân áo choàng đen Lý Hổ hắn nhanh chóng đi về hướng kinh thành của Tề quốc.