Chương 3

Đường phố kinh thành sầm uất người qua lại cực kì tấp nập, buôn bán trao đổi nhộn nhịp không ngừng, Lý Hổ sau gần ba tháng gian khổ cuối cùng hắn cũng thấy được cánh cổng vào kinh thành, hắn cũng hòa theo dòng người đi vào bên trong thành.

Hắn không ngờ rằng ở gần biên giới hoạ loạn khắp nơi mà nơi này lại có vẻ chẳng biết gì cả.

"Quân khốn kiếp, các ngươi hãy chờ đó" hắn nghiến răng thầm nghĩ.

Đi dạo quanh dò hỏi, cuối cùng hắn chọn được tiệm mua đá quý khá nổi tiếng.

Ngọc Khí Quán.

"Á chà, khách quan ngài muốn mua trang sức à"

Tiểu nhị lên tiếng chào hắn.

"Ha ha, không phải" nói rồi hắn ghé tay lại gần tiểu nhị nói nhỏ " ta có một viên đá quý muốn bán cho quý tiệm đây" hắn liền hé viên đá trong ngực cho gã thấy, vừa nhìn thấy viên đá của hắn tiểu nhị liền hai mắt phát sáng.

"Tiểu nhân liền kêu chưởng quầy, ngài chờ ta một lát" nói rồi nhanh chóng chạy vào phía sau, một lúc sau liền có người đi ra, người ra tới là người nhìn khá phúc hậu.

"Khách quan, xin mời đi lên lầu trên rồi chúng ta nói chuyện" chưởng quầy nói.

"Được rồi, ngài dẫn đường đi" hắn đáp.

Chưởng quầy đi phía trước dẫn đuờng, lên đến một gian phòng cực kì trang nhã, hay bên không nói gì mà cùng nhau rồi xuống.

"Nghe nói ngài muốn bán ngọc thạch"

"Đúng vậy, ngài thử nhìn xem" nói đoạn hắn lấy trong ngực áo ra viên linh thạch đặt trên bàn, ánh sáng diệu nhẹ chiếu sáng thành từng đợt, người ở gần viên đá thì tinh thần càng thêm sảng khoái.

"Ngài muốn bán viên đá này bao nhiêu" vừa hỏi mà ánh mắt hắn không thể rời khỏi viên linh thạch.

"Nếu bổn tiệm hỏi à thì ta ra giá tám trăm lượng vàng" hắn híp mắt hét giá.

"Cái này a, tám trăm cũng nhiều quá, ngài bớt cho bổn tiệm một trăm lượng, viên đá này bổn tiệm lập tức mua.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.

"Được rồi, bảy trăm thành giao"

"Ngài chờ ta một chút, ta đem tiền tới" hắn nhanh chóng rời đi để chuẩn bị, hắn đi nhanh đến mức sợ Lý Hổ sẽ đổi ý không bán cho hắn.

Một lúc sau, Chưởng quầy liền mang theo một sấp ngân phiếu đặt trước mặt hắn.

"Đây là ngân phiếu bảy trăm lượng, ngài kiểm tra lại"

"Không cần thiết, ta tin tưởng bổn tiệm" nói rồi hắn nhét ngân phiếu vào ngực áo rồi rời đi.

Hắn đi vòng quanh một lúc thấy không ai khả nghi theo đuôi liền đi vào một khách điếm.

"Khách quan dùng bữa hay ở trọ vậy"

"Cho một phòng thượng hạng, chuẩn bị nước ấm, rồi kêu người đem đồ ăn lên"

"Ta kêu người làm ngay xin ngài theo ta lên phòng"

Căn phòng nhìn sơ qua cực kì trang nhã, sạch sẽ hắn cũng không có ý kiến gì nhiều liền đuổi tiểu nhị đi.

Một lúc sau vài người đem nước vào đổ đầy bồn, bày bố thức ăn ra bàn rồi nhanh chóng rời đi, hồi còn làm bổ đầu hắn chỉ biết ước giờ nhìn lại cũng thật tầm thường.

"Nghĩ nhiều làm gì, tắm rửa cái đã"

Một lúc sau, hắn đang nhìn lại đống y phục dơ của mình chằm chằm, lúc vào đây hắn quên không mua vài bộ y phục, bây giờ tắm xong mới nhớ ra là chưa mua.

"Thật là không muốn mặc lại tí nào"

Nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại chổ cái túi lấy ra một bộ y, hắn ước lượng y phục trong túi cũng khá vừa nên thử xem có mặc được không.

Mới vừa mặc thử hắn có cảm giác cực kì mềm mại, hắn cảm giác y phục nó còn có khả năng tự điều chỉnh được cho vừa thân của hắn.

"Nhưng sau lại có mùi thơm nhàn nhạt nhỉ, thôi kệ mặc nhờ của người ta nên cũng không nói được"

Nằm trên giường trầm ngâm, trên tay hắn là một khối ngọc giản, ba tháng nay hắn không ngừng tìm cách sử dụng túi càn khôn, hắn cũng biết cách sử dụng sắp xếp đồ vật ở bên trong, còn mấy thứ trong túi đã bị hắn lật tung lên, trong đó có một khối ngọc giản khá bình thường, hắn biết vật nằm ở trong này thì không thể nào bình thường được nên hắn thử nhìn đi nhìn lại nhiều lần nhưng không tìm được manh mối nào.

"Ai, có lẽ phải đi một chuyến Thư Cục xem sao"

Đang lúc than thở hắn dùng ngọc giản đập vào trán, một luồng sáng nhu hoà hiện lên, đột nhiên trong óc hắn có vô số chữ xâm nhập, các chữ bắt đầu tự sắp xếp lại thành từng hàng rõ ràng như chính hắn dùng mắt nhìn.

"Khung Thương Thần Quyết đó là thứ gì" mới vừa nói xong ngọc giản cũng tiêu tán, hắn cũng ngất liệm đi.