Chương 5.2: Kết thúc nghỉ ngơi (2)

Nam Cung Vô Kỵ cười nhạo nói: "Lần sau ra tay, nhớ rõ không cần lưu lại châm trên người đối phương. Có thể giống như sáng nay!"

Thạch U Mộng hơi hơi nhíu mày, thủ pháp của nàng không ai có thể nhìn ra, mà hắn lại có thể thấy? Nàng nhìn hắn thật kĩ nhưng lại chỉ có thể nhìn được mặt nạ của hắn.

Bàn bày đầy đồ ăn thơm phức đã khiến nàng sớm chảy nước miếng, nàng cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn thật nhiều, vừa ăn vừa nói: "Vương gia, sau này ngươi để ta ăn cơm một mình được rồi. Có ngươi ở đây ta cảm thấy áp lực."

Thấy áp lực? Hắn sao lại không cảm giác nàng đang áp lực hay sợ hãi, hắn chỉ thấy một nữ tử trước mặt hắn liên làm càn, mỗi lần đều xưng "ta", chẳng lẽ nàng quên mất, nàng phải tự xưng là "thϊếp" sao?

"Ngũ ca, Ngũ ca......" Một thiếu niên tuấn lãng vừa chạy chậm đến vừa kêu, trong vương phủ chưa thấy dáng người đã nghe thấy tiếng.

Tàn Nguyệt nhấp miệng cười trộm, biết lại là Cửu hoàng tử đến.

Không ai ngăn được hắn, hắn nhanh chóng vọt vào phòng, cuộc đời này hắn không thể tin hình ảnh hắn thấy, nháy mắt hoá đá tại cửa, nhìn chằm chằm hai người cạnh bàn, nữ tử chỉ liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp tục nhanh chóng ăn cơm, động tác nhanh, lại không thiếu một phần ưu nhã, tự nhiên như vậy. Nhưng là khuôn mặt như nhiễm huyết, không thể phân nơi nào là làn da, nơi nào là môi đỏ. Trên trán còn có một vết thương, hắn chưa bao giờ quên khuôn mặt kia, thân mình hắn run nhè nhẹ một chút, dừng một chút, tựa hồ cũng kiêng kị Thạch U Mộng.

Thạch U Mộng khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Nhị vị cứ từ từ, ta cáo từ trước!"

Cửu hoàng tử môi hung hăng trừu động vài cái, thật là quá vô lễ. Nhìn nữ tử một thân lửa đỏ lễ phép hành lễ, xoay người tiêu sái rời đi.

"Ngũ ca, nàng, nàng, nàng thật là Thạch U Mộng? Nàng không phải là một ngốc tử sao? Bỏ đi khuôn mặt, những mặt khác một chút cũng không giống, chẳng lẽ ngươi thật sự trị hết cho nàng?" Cửu hoàng tử lập tức tuôn ra vô số vấn đề, lải nhải nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa.

"Ngươi cảm thấy thế gian còn có mấy người có dung nhan như vậy?" Nam Cung Vô Kỵ khóe miệng hơi hơi gợi lên, nhìn chằm chằm bóng dáng nhϊếp hồn, hắn càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.

"Là ngươi trị hết cho nàng?"

"Bổn vương cũng không rõ lắm trong này có vấn đề gì, chớ chọc nàng, nàng võ công không yếu, vương phủ này, chỉ sợ không có mấy người có thể thắng nàng." Nam Cung Vô Kỵ nhàn nhạt nói.

"Sao có thể? Ta phái thám tử đi phủ Thừa tướng trở về báo, nàng chịu người khinh nhục, si ngốc, không biết đến phản kháng, hơn nữa, hơn nữa nàng còn trơ mắt nhìn di nương nuôi dưỡng nàng chết trước mắt. Nàng võ công cao như cậy, phủ thừa tướng sợ là đã bị diệt môn, sao còn chờ tới bây giờ?" Cửu hoàng tử càng khó hiểu.

"Nàng ra tay vô hình, thân hình quỷ dị, bổn vương cũng không nhìn ra võ công kỳ quái như vậy, giống như quỷ mị." Nam Cung Vô Kỵ uống một ngụm canh, không để ý nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.

"Ngũ ca cũng chưa gặp qua võ công này? Nàng rốt cuộc là người thế nào?"

"Không biết, ít nhất không phải kẻ địch."

"Không phải kẻ địch? Ngũ ca, ngươi đừng quên, chân của ngươi bị phế bỏ như thế nào?" Cửu hoàng tử nghiến răng cả giận nói. Hắn vĩnh viễn không quên âm mưu một năm trước, vĩnh viễn không quên nữ nhân kia, vĩnh viễn không quên mối hận đó. Mặt hắn tức giận, giận không thể bộc lộ, hắn ghét bản thân, không muốn để Nam Cung Vô Kỵ nhìn thấy bộ dáng tức giận mà tự trách của hắn.

Nam Cung Vô Kỵ cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hai chân mình, trên người tản ra một cổ hàn khí nồng đậm, hận ý đầy trời che trời lấp mặt đất, bao phủ thế giới của hắn.