Chương 39

Vυ" già run lên, vội vã bò trên mặt đất xin tha.

Lý Diệp cũng chưa cho vυ" già đứng dậy, chàng lướt qua người bà ta đi luôn. Chỉ mới một lúc mà vυ" già kia đã đầu đầy mồ hôi, không dám thở mạnh. Thường ngày người làm đều nói Tứ lang quân rất ôn hòa tốt tính, thế nhưng rõ ràng phần khí thế vừa rồi cực kỳ giống tướng công.

Lý Diệp nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, liền một mình đi vào sâu trong vườn, chỗ này đèn đuốc không chiếu tới, bóng cây lay động. Chàng quay mặt về chỗ tối, nói nhỏ: “Không phải ta đã nói nếu không có việc gấp thì không được vào Lý gia hay sao?”

Có một bóng đen quỳ xuống, lên tiếng trả lời phía sau gốc cây: “Tiên sinh yên tâm, chúng tôi vô cùng cẩn thận, sẽ không để người nào phát hiện. Thật sự có một tin tức phải đến thông báo ngay với ngài.”

Lý Diệp đến gần hơn một chút, bóng đen kia liền hạ giọng nói nhỏ với chàng vài câu.

“Toàn bộ sự việc là như thế. Trước khi đến đây, chúng tôi đã cho Mộc thế tử biết tin tức này, nhất định phải bắt được người kia. Việc ngày mai, chúng tôi cũng sẽ âm thầm phối hợp với tiên sinh. Tiên sinh có dặn dò gì khác không ạ?”

Lý Diệp nói: “Không có gì, về đi thôi.”

Bóng đen kia loáng một cái, trong vườn lại không còn tiếng động nào.

Lý Diệp quay trở về phòng, vυ" già quả nhiên vẫn còn quỳ trên mặt đất. Chàng đi qua người bà ta rồi mới nói: “Ngươi đứng lên đi, gọi Vân Tùng tới cho ta. Xong thì mang lại đây cho ta một chậu nước nóng.”

Vυ" già như được đại xá, liền vội vàng đứng lên lui ra. Một lát sau, Vân Tùng chạy tới: “Lang quân giao việc gì ạ?”

“Ngày mai ta cùng Quận chúa sẽ đi Vương phủ, anh giúp ta chuẩn bị lễ đi. Thêm nữa, chọn mấy người tin cẩn, canh giữ ở bên ngoài Vương phủ, có khả năng cần dùng đến.” Lý Diệp dặn dò.

Vân Tùng nghe lệnh rời đi, Lý Diệp thì ngồi lại một mình trên hành lang ngoài cửa phòng, đến lúc trên người cảm thấy ớn lạnh, vυ" già mới bưng nước nóng lại cho chàng: “Đun nước hơi lâu, kính xin lang quân thứ tội.”

Lý Diệp nhận lấy, không nói năng gì, trở về trong phòng.

Cô gái nhỏ trên giường vẫn đang ngủ say, hơi thở mềm nhẹ dịu dàng. Lý Diệp kéo một chiếc ghế lại gần, đặt chậu đồng lên ghế, vắt khăn lau mặt cho nàng. Mặt nàng chỉ to bằng bàn tay chàng, đôi môi đỏ hồng bóng loáng xinh đẹp. Dường như Gia Nhu cảm giác thoải mái, nên nàng trở mình sát vào bên người chàng, dáng vẻ rất dựa dẫm.