Chương 40

Lý Diệp nhẹ nhàng vuốt tóc Gia Nhu, hôn nàng một lúc rồi đưa tay vào trong chăn lau chùi. Trước ngực nàng hình như có một cái bớt màu đỏ, hơi lồi lên, hình cánh hoa, to chừng một đốt tay, nằm ngay cạnh đỉnh ngực. Lúc chàng chạm vào, nàng liền co người lại, phát ra một tiếng rì rầm như tiếng mèo con, dường như đấy là nơi rất mẫn cảm.

Đối với Lý Diệp mà nói, áp chế du͙© vọиɠ để lau người giúp nàng thực sự là một việc vô cùng dằn vặt. Đến lúc lau sạch cho nàng thì người chàng đã đầm đìa mồ hôi, hơn nữa bên dưới nóng rực, trướng đau. Chàng đang ở độ tuổi như hổ như sói, trước đây chưa từng chạm vào phụ nữ, cho nên không biết điều thần kỳ trong đó. Tối nay triền miên cùng nàng, thật là củi khô gặp phải lửa mạnh, đã xảy ra là không thể ngăn cản. Trước khi cưới nàng, làm sao chàng nghĩ được hóa ra mình cũng sẽ trầm mê nữ sắc, cũng chỉ là hạng phàm phu tục tử.

Lý Diệp sửa soạn cho mình qua loa rồi nằm ngửa trên giường. Nhắm mắt hồi lâu, rốt cục chàng mới ngủ được.

Ngày hôm sau, Gia Nhu ngủ thỏa thuê tỉnh dậy, chậm rãi ngồi lên. Chợt nhớ tới cái gì, nàng cúi đầu nhìn thì thấy mình đang mặc đồ lót trên người, hình như đêm qua lúc ngủ thì không có quần áo này, chẳng lẽ Lý Diệp giúp nàng mặc?

Nàng theo bản năng nhìn sang bên cạnh, thấy chăn gấp chỉnh tề, chàng thì vắng mặt.

Ngọc Hồ nghe thấy tiếng động, đứng sau bức bình phong ló đầu nhìn, rồi mới đi vào: “Mấy hôm nay Quận chúa ngủ rất ngon đấy.” Hồi trước lúc còn ở nhà, ban đêm Quận chúa thường bị ác mộng làm tỉnh giấc, cho nên Ngọc Hồ cũng không dám ngủ quá sâu. Thế nhưng sau khi gả tới Lý gia, hầu như Quận chúa không bị tỉnh giấc vào nửa đêm nữa.

Gia Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ, mấy đêm này nàng đều ngủ rất yên ổn. Thậm chí đêm qua trong mộng còn cảm giác có sóng biển vỗ về hết sức thoải mái. Chỉ có điều thật là xấu hổ với Lý Diệp, đã không giúp chàng dập lửa thì thôi, lại còn mặc kệ chàng thức mà mình thì ngủ say như chết.

“Lang quân đang ở đâu?” Gia Nhu hỏi.

Ngọc Hồ trả lời: “Trời vừa sáng lang quân đã thức dậy, hiện đang dặn dò bọn Vân Tùng chuẩn bị gì đó để trở về Vương phủ đấy ạ, thấy đồ đạc xếp đầy một xe to.”

Những việc này vốn phải do Gia Nhu chuẩn bị mới đúng, nàng vội vã sai Ngọc Hồ giúp rửa mặt thay y phục, nhưng đến lúc chọn quần áo thì lại hóa ra không thể vội được. Một bên là váy dài màu đỏ thêu hoa văn cây cỏ, có vẻ hơi long trọng. Một bên là váy ngắn màu xanh nhạt hoa văn đám mây, là phong cách thường ngày của nàng. Gia Nhu đang do dự thì Lý Diệp đi vào, Ngọc Hồ liền vội vàng nói: “Lang quân nhanh giúp Quận chúa chọn một bộ đi, bằng không sợ là hết ngày Quận chúa cũng không xong để đi ra ngoài đấy ạ.”