Chương 41

Váy xanh váy đỏ

Gia Nhu trừng mắt nhìn Ngọc Hồ, thấy Lý Diệp đi tới bên cạnh mình, trên mặt nàng tỏ vẻ vô cùng trấn tĩnh, nhưng tim thì lại đập thịnh thịch không ngừng. Đêm qua vừa có tiếp xúc da thịt, hôm nay nàng nhìn chàng thấy khác hẳn. Chàng mặc một cái áo choàng màu xanh đậm, có thắt lưng, trên vai thêu hoa văn như ý mầu tối, dáng vẻ tuấn tú thêm mấy sang trọng. Vốn y phục của Lý Diệp đều là mầu trắng, chắc vì nghĩ hôm nay đi gặp cha mẹ nàng, nên chàng mới cố ý kiểu loại lễ phục này.

Chẳng qua khí chất Lý Diệp vô cùng thanh nhã, cho nên chàng mặc cái gì cũng đẹp. Hai tỳ nữ bưng y phục đứng sau Ngọc Hồ, nhìn thấy phong thái đẹp trai sáng láng của lang quân thì mặt đỏ tim đập, không dám nhìn thêm.

Gia Nhu thì lại không câu nệ như thường ngày, nàng thoải mái hỏi Lý Diệp: “Chàng giúp ta cho ý kiến xem?” Lý Diệp nhìn trang phục, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày đông mặc đồ mầu đỏ nhìn có vẻ ấm áp hơn. Nàng thấy thế nào?”

Gia Nhu liền nói với Ngọc Hồ: “Chọn bộ màu đỏ kia.”

Ngọc Hồ cao hứng đáp vâng, bảo tỳ nữ cất bộ đồ màu xanh lam đi. Gia Nhu thay đồ xong thì thấy hơi đói bụng, liền ngồi ở gian ngoài ăn sáng. Đồ ăn sáng là một chén bánh canh cộng thêm mấy món ăn. Cả nàng và Lý Diệp đều không ăn được nhiều, lúc ăn uống, hai người cũng không nói chuyện.

Gia Nhu vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt nhìn Lý Diệp mấy lần, đến lúc bị chàng bắt gặp, nàng vội vã dời ánh mắt. Ăn sáng xong, tỳ nữ dọn bàn đi, Lý Diệp súc miệng xong xuôi rồi nói với Gia Nhu: “Nàng muốn nói gì với ta à?”

“Đêm qua…” Nàng cắn môi, “Chàng không sao chứ?”

Lý Diệp cười nói: “Không có chuyện gì, nàng không cần để ý. Nếu lần sau mẹ lại làm khó nàng vì những việc này thì hãy nói cho ta biết. Để ta nói với mẹ cho.”

Gia Nhu liền vội vàng nói: “Đại gia không có làm khó ta, là ta không tốt.”

“Gia Nhu, tới gần đây.” Lý Diệp gọi nàng. Gia Nhu vừa đứng dậy định ngồi vào bên cạnh chàng, thì bị kéo ngồi vào trong lòng chàng: “Ở trong nhà này, trước mặt ta, nàng không cần giữ ý quá như vậy. Nàng là Quận chúa Ly Châu, cha mẹ nàng yêu quý nàng hơn cả mạng sống. Ta cưới nàng làm vợ, cũng không muốn nàng phải hạ mình, chịu bất kỳ oan ức nào. Nàng hiểu không?”

Gia Nhu ngửa đầu dựa sát vào cổ Lý Diệp, ngửi thấy mùi thơm thanh nhã trên người chàng, một tay nằm trong tay chàng, đột nhiên nàng thấy trong lòng chua xót. Từng có lúc, nàng quả thực vô cùng tùy tiện, muốn gì làm đó, bất chấp hậu quả. Cho nên nàng vứt bỏ hôn ước, từ bỏ chàng, đi cùng Ngu Bắc Huyền, nhận lấy kết cục của kiếp trước.