Chương 42

Trọng sinh trở về, nàng giữ lời gả làm vợ chàng, nhưng mục đích chỉ là muốn giúp đỡ cho cha mình. Ở chung với chàng rồi, chàng càng đối tốt với nàng, nàng càng cảm thấy hổ thẹn bất an, cho nên vẫn muốn trốn vào trong kén. Nàng vẫn tự hỏi mình, nàng có tư cách gì mà có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự che chở và thương yêu của chàng? Nàng không xứng.

Kiếp trước, nàng phản bội chàng, vứt bỏ chàng. Nàng không thể được tha thứ.

Tình cảm của nàng đối với Lý Diệp phức tạp như thế đấy, vừa muốn tới gần, lại vừa cảm thấy tự ti mặc cảm, cho nên lại lùi bước. Sao nàng lại không tự thấy ghét bản thân mình cơ chứ? Đã không còn ở độ tuổi đẹp nhất nữa, không còn ở thời điểm có thể dũng cảm, có thể tùy hứng, gả cho chàng, toàn tâm toàn ý yêu chàng nữa rồi. Tất cả đều do nàng đã sai.

“Ta rất tệ, chàng không cần đối tốt với ta như vậy.” Gia Nhu ấp úng nói.

Lý Diệp khẽ cười: “Lẽ nào ánh mắt của ta có vấn đề sao? Trừ nàng, trên thế gian này không người nào khác còn có thể vào trong mắt ta.”

“Chàng không biết đâu, ta thật không đáng mà.” Gia Nhu lắc đầu nói.

“Có đáng giá hay không, chỉ có ta mới có thể nói. Hoàng Cái có phản hay không, chỉ có Chu Du là biết[1].” Lý Diệp cúi đầu nói.

[1] Hoàng Cái vốn là tướng của Chu Du, dùng khổ nhục kế, giả vờ làm phản, chịu một trận đòn của Chu Du để chạy sang trá hàng Tào Tháo, dâng kế liên hoàn cho Tào Tháo làm Tào Tháo thua trận Xích Bích.

Dạo này nàng đang đọc Tam Quốc Chí, vừa đúng đến đoạn hỏa thiêu Xích Bích. Sao mà đến chuyện này chàng cũng biết nhỉ? Gia Nhu không nhịn được cười: “Chu Du thì đúng là rất tuấn tú, nhưng Hoàng Cái có phải đâu. Hai chúng ta, chẳng ai giống Hoàng Cái cả…”

Nàng ngừng lời, ngẩng đầu nhìn nụ cười như ánh nắng sưởi ấm ngày đông của chàng. Lòng nàng như vùng đất đang khô cằn bỗng có dòng nước nhỏ róc rách chảy vào.

Vân Tùng đến nói cho Ngọc Hồ biết mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát. Ngọc Hồ nghĩ lang quân cùng Quận chúa chỉ đang nói chuyện phiếm trong chính viện, liền đi thẳng vào, nhưng lại lập tức cúi đầu lui ra ngoài.

Vân Tùng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngọc Hồ ho khan một tiếng: “Chờ một lúc, tý nữa ta lại vào xem sau.” Vừa rồi Ngọc Hồ nhìn liếc qua, thấy loáng thoáng lang quân đang ôm hôn Quận chúa, cho nên không dám lên tiếng quấy rối, chỉ có thể lui ra ngoài.