Chương 50

Phủ binh từ bốn phía xuất hiện, tay nắm chặt chuôi đao, hướng về phía Mộc Thành Hiếu. Mộc Thành Hiếu cảm thấy như bị sét đánh, bỗng nhiên tiến lên, tóm chặt lấy cổ tay Mộc Thiệu: “Nói, là ai sai khiến ngươi? Ai sai ngươi ly gián quan hệ của huynh đệ chúng ta, hử?! Là Điền thị, Đao thị, hay là Cao thị!”

Mộc Thiệu nhắm mắt lại, không nói một lời.

Thôi thị và Gia Nhu vẫn đứng ở cửa nhìn, Thôi thị nói với Gia Nhu: “Chiêu Chiêu, ta nhìn dáng vẻ bác cả con, thì có vẻ như thật sự không biết chuyện này?”

Gia Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ, bác cả diễn giống y như thật, nàng thấy có chút dao động. Nếu không phải bác, thì chuyện liên tục phát sinh ở Nam Chiếu là do kẻ nào gây nên đây? Chính mắt nàng chứng kiến Mộc Thiệu lui tới với Tằng Ứng Hiền cơ mà.

Đúng lúc này, Lý Diệp từ phòng chính đi ra. Gia Nhu nghiêng đầu nhìn chàng: “Chàng vốn yếu, không phải đã nói cứ ở bên trong, đừng đi ra à? Đây là việc nhà chúng ta, chàng không cần phải lo đâu.”

Lý Diệp nghiêm túc nói: “Lẽ nào ta không được tính là người nhà của Quận chúa sao? Nếu là người nhà, nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.”

Gia Nhu bị chàng hỏi cho sững sờ, tự nhiên cũng thấy hơi ngài ngại. Chàng là phu quân của nàng, đương nhiên xem như là người nhà rồi. Nhưng nàng cảm thấy một thư sinh yếu đuối như Lý Diệp, vạn nhất lát nữa động thủ, cũng không giúp được cái gì, chẳng bằng ở lại trong phòng, miễn cho nàng khỏi phải phân tâm để ý đến.

Lý Diệp nhìn Mộc Cảnh Ân đang đứng ở trong viện: “Đại huynh không muốn nói chút gì sao? Chuyện bác cả, đại huynh có biết gì hay không?”

Mộc Cảnh Ân vốn đang đứng im lìm, bỗng nhiên bị Lý Diệp điểm danh, tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.

Mộc Cảnh Ân trách mắng: “Đây là chuyện của Nam Chiếu, không cần người ngoài như ngươi nhiều lời! Ngươi lui ra cho ta!”

Gia Nhu đứng chắn trước mặt Lý Diệp: “Đại huynh, đây là phu quân của ta, sao lại gọi là người ngoài? Hơn nữa, huynh có tư cách gì đuổi chàng ra ngoài! Chẳng lẽ chàng nói sai à? Chuyện bác đã làm, đại huynh cũng không tránh khỏi có liên quan đấy!”

“Ta!” Mộc Cảnh Ân nhìn cha mình một chút, rồi quay đầu đi, “Ta không biết gì hết. Chuyện không liên quan gì đến ta.”

Tình cảnh lâm vào thế giằng co, Mộc Thiệu không mở miệng, nên không cách nào định tội cho Mộc Thành Hiếu. Kỳ thực Gia Nhu không hề muốn nhìn thấy tình cảnh này, người thân trong nhà tính kế lẫn nhau, tự gϊếŧ lẫn nhau, so với kẻ địch bên ngoài thì làm người ta đau đớn hơn nhiều.