Chương 52

Lý Diệp lạnh nhạt nói: “Ngươi khỏi cần quan tâm làm sao ta biết, ngươi chỉ cần biết lời ta nói đều là sự thực. Ngươi cho rằng làm xong những việc này, người Thổ Phồn sẽ cho mẹ con ngươi được sống hay sao? Da đã không còn, lông gắn vào đâu. Sao ngươi không suy nghĩ một chút, khi bọn họ đã đạt được mục đích, ngươi với mẹ ngươi còn tác dụng gì? Người vô dụng rồi, chỉ chết mà thôi.”

Mộc Thiệu chấn động đến nói không ra lời, hắn ta bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, lê đến trước mặt Lý Diệp: “Lang quân lợi hại như vậy, cầu xin ngài cứu ta, cứu nương ta với!”

“Ta không cứu được, chỉ có Vân Nam Vương mới có thể cứu được các ngươi thôi. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, tiếp tục thà chết để giữ bí mật cho kẻ địch, hay là tìm lấy một con đường sống.” Lý Diệp đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Mộc Thiệu cắn răng, rốt cục quyết định: “Được! Ta nói! Ta sẽ nói tất cả!”

Lý Diệp dẫn hắn ta trở lại sân, Mộc Thiệu quỳ trước mặt Mộc Thành Tiết, nức nở nói: “Đại vương, việc này không liên quan đến Mộc chủ nhân, là do ta! Ta đã bán đứng các ngài.” Nói rồi Mộc Thiệu nói ra hết mọi chuyện, từ chuyện bị người Thổ Phồn dùng mẹ già uy hϊếp, người Thổ Phồn bầy cho cách xúi bẩy Mộc Cảnh Ân phối hợp, cấu kết với Tằng Ứng Hiền, cho đến những mưu đồ ở Nam Chiếu.

Sau khi nói xong, Mộc Thiệu đập đầu xuống đất: “Ta tự biết có tội lớn, cam nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào. Chỉ có điều xin Đại vương xét đến việc mẹ ta vô tội, giúp ta cứu bà ấy khỏi biển khổ! Kiếp sau, Mộc Thiệu xin làm trâu làm ngựa để báo đáp!”

Mộc Thành Hiếu vừa nghe vừa trợn trừng hai mắt, đột nhiên ông ta quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Mộc Cảnh Ân trắng bệch thì kêu lên: “Đại lang, là con à! Con đã thả rắn hại Nhị lang ư? Các con là huynh đệ ruột thị cơ mà!”

Mộc Cảnh Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Chẳng trách ngày ấy, trước khi ta xuống thuyền, huynh lại nói với ta mấy câu nói đó, hóa ra là cố kích cho ta tranh giải nhất. Trước đó các tay chèo cãi vã đánh nhau, cũng là các người bố trí đúng không? Mục đích chính là để ta tham gia vào hội đua thuyền.” Mộc Cảnh Ân liên tiếp lui về phía sau: “Mộc Thiệu nói láo! Tất cả đều là nói láo! Mọi người đừng tin hắn ta!”

Mộc Thành Tiết nhắm mắt lại, nói: “Người đâu, bắt Mộc Cảnh Ân lại cho ta!”

Mộc Cảnh Ân nhìn nhìn thấy phủ binh tiến về phía mình, bỗng nhiên đưa tay lên miệng huýt một tiếng còi, lập tức có rất nhiều kẻ bịt mặt từ trong các góc chạy ra, số lượng đông áp đảo. Mấy người có mặt ở đấy đều vô cùng kinh hãi, hóa ra bọn chúng đã ở đây nhiều ngày như vậy, mà không hề ai biết đến.