Chương 53

Gia Nhu nhìn Lý Diệp đang đứng một mình trong sân, không quản Thôi thị ngăn cản, nàng chạy về phía chàng, đứng chắn trước người chàng.

Lý Diệp nhìn Gia Nhu, khẽ cười một cái. Trông chàng mong manh yếu đuối đến vậy sao?

“Đại lang, con định làm gì đây! Mau bảo bọn chúng lui ra! Chuyện đến nước này, con còn không biết sai à!” Mộc Thành Hiếu vô cùng đau đớn nói.

Mộc Cảnh Ân cười to hai tiếng, phất tay nói: “Sai? Con có gì sai cơ chứ?! Cha, ngài ngốc lắm, lúc trước ngài tỷ thí với chú ấy, lại cố ý để thua, nhường mất vị trí Thế tử. Nhưng con thì không cam lòng, con mới đúng là Thế tử mà! Con có chỗ nào kém hơn Mộc Cảnh Thanh nào? Nó ngu dốt thô thiển, chỉ giỏi đánh nhau với Điền Đức Thành, cho nên chuyện năm ngoái mới càng ngày càng nghiêm trọng như thế, cuối cùng phá vỡ niềm tin giữa bốn gia tộc, dẫn đến nội loạn của Nam Chiếu ngày nay. Nó hoàn toàn không xứng làm Thế tử!”

“Chỉ vì vị trí Thế tử, mà huynh không màng đến tình thân, muốn gϊếŧ chúng ta sao?” Mộc Cảnh Thanh hỏi.

“Ta vốn không có ý định ra tay nhanh như vậy, chính các người ép ta đấy, đừng trách ta!” Mộc Cảnh Ân cười quỷ dị, “Dù sao diệt trừ các người rồi, Kinh Triệu Doãn tất sẽ có cách giúp ta giải vây. Sau khi ta làm Vân Nam Vương, bọn họ mới có được lợi ích lớn! Cha tránh ra, ta chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về nhà chúng ta mà thôi!”

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Lý Diệp ra hiệu cho Vân Tùng, Vân Tùng thừa dịp lộn xộn lặng lẽ rời đi. Mộc Thành Hiếu bước lên, giáng cho Mộc Cảnh Ân một cái tát: “Đồ nghịch tử!”

Mộc Cảnh Ân nếm thấy mùi máu tanh trong miệng, ngang ngạnh đáp: “Con không sai! Là do chú không biết cư xử, để đến nỗi đắc tội Thư Vương; là do Mộc Cảnh Thanh không tài không đức. Bọn họ không xứng đáng là chủ nhân của Nam Chiếu!”

“Ngươi cho rằng Tằng Ứng Hiền muốn giúp ngươi à?” Mộc Thành Tiết đi tới trước mặt Mộc Cảnh Ân, “Lão ta đã từng phái người đến Nam Chiếu, đòi ta dấm dúi bán muối bán sắt cho bọn họ. Theo quy định luật pháp triều đình, ta đã không đồng ý, lão liền mua chuộc vợ lẽ của ta, theo dõi nhất cử nhất động của ta. Ngươi cho rằng gϊếŧ Nhị lang thì ngươi có thể về Nam Chiếu làm Vân Nam Vương được hả? Dưới mắt thiên tử, cha con nhà ta mà xảy ra chuyện, triều đình lại tùy tiện buông tha cho ngươi chắc? Đến lúc đó bọn họ thời cũng hợp tình hợp lý, giam ngươi ở đây, ngươi còn làm Vân Nam Vương được không đây?”