Chương 1: Riêng tư hay bảo hiểm

(Đánh không định làm một tiết mục gương vỡ lại lành)

***

Mười giờ sáng, nhà tang lễ.

Trong đại sảnh phúng viếng đông người nhưng vẫn giữ được không khí trang nghiêm, vang lên tiếng đàn dương cầm trang trọng mà du dương.

Sầm Mục Vãn mặc váy đen ngồi trước đàn.

Người chết là một người già hơn bảy mươi tuổi, Sầm Mục Vãn đàn một bài <>.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đứng dậy tạm biệt. Mỗi người đều cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

“Có lẽ vừa rồi chính là cô đánh đàn.”

Sầm Mục Vãn xách váy đi tới cửa bị một người phụ nữ ngăn lại, sửng sốt một chút: “Vâng.”

"Nhà tang lễ các người không tôn trọng người chết!"

Sầm Mục Vãn bị một người quát rống không rõ lý do. Mặc dù không biết bản thân làm sai cái gì, nhưng lập tức cân nhắc đến trường hợp này liền hoà nhã nói: "Ngại quá cô à. Nơi này phải giữ yên tĩnh, chúng ta hãy đi ra bên ngoài nói."

Đúng lúc Trình Nhượng đang đi ngang qua, thấy Sầm Mục Vãn bị người phụ nữ chỉ vào mũi, vội vàng chạy tới giải vây: "Ngại quá, làm sao vậy."

Anh ấy bảo vệ Sầm Mục Vãn ở phía sau.

“Cậu là chủ ở đây sao!" Giọng cô gái không tốt: "Tôi muốn khiếu nại cô ta!”

"Cô nói vấn đề gì."

"Tôi dùng tiền để cho cô ta đàn cho mẹ tôi một bài <> thế mà cô ta vừa đàn cái gì vậy!" Người phụ nữ vừa khóc vừa mắng: "Quả nhiên nhà tang lễ đều có lòng dạ hiểm độc mới kiếm được tiền. Mấy người cũng không sợ chết xuống địa ngục!"

Trình Nhượng kéo cô qua một bên: "Chuyện gì xảy ra thế?”

Sầm Mục Vãn tủi thân: "Không ai báo cho tôi biết đổi ca khúc.”

“Vương Hạo không nói sao?”

Cô lắc đầu.

“Chút nữa tôi sẽ hỏi cậu ta về tình huống này.” Trình Nhượng tiếp tục nói: "Lát nữa cô còn một bài nữa nên cứ đi trước đi. Để tôi xử lý ở đây cho."

Sầm Mục Vãn nói một tiếng cảm ơn: "Lát nữa mời cậu ăn cơm.”

Sầm Mục Vãn điều chỉnh lại trạng thái, vừa ngồi xuống đã nghe phía sau có người gọi cô nhưng khi quay đầu lại không thấy có người.

Cô đi làm suốt nửa tháng ở đây, vốn cho là chính mình nghe lầm, đột nhiên một tiếng khóc khiến cho cô hoảng sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, nhìn lại, tất cả mọi người đang cúi đầu mặc niệm.

Sầm Mục Vãn gan nhỏ, về phần tại sao còn làm việc ở đây là do trùng hợp ngoài ý muốn.

Ba tháng trước, cô phải đối mặt cùng lúc với chết của bà ngoại, chia tay bạn trai và thất nghiệp.

Dường như có điềm báo đột nhiên xuất hiện, cảm xúc bi thương không phân biệt được thứ tự trước sau.

Có một câu nói rằng người đủ tư cách tiền nhiệm giống như đã chết.

Bà ngoại khi còn sống thích nghe cô đánh đàn. Công việc đánh đàn dương cầm ở nhà tang lễ này hoàn toàn là một mũi tên trúng ba đích.

Cô nói cho Cố Nguyệt Hoa tìm công việc mới vẫn là đánh đàn, nhưng không nói là công việc đánh đàn dương cầm ở nhà tang lễ.

Nói bóng nói gió đã qua hai lần, phản ứng Cố Nguyệt Hoa đều rất lớn, nói người đứng đắn như ai đi công tác kia.

Xui xẻo!

Kết thúc bài hát.

Sầm Mục Vãn đứng dậy đưa mắt nhìn người trong đại sảnh rời đi.

Vương Hạo nói vừa mới bắt đầu làm việc ở đây đều sẽ bị bầu không khí lây nhiễm cùng khóc nhưng lâu dần sẽ thành thói quen.

Đương nhiên Sầm Mục Vãn còn đang ở giai đoạn đầu.

Cặp vợ chồng đằng xa vịn quan tài thủy tinh, từng tiếng kêu cha ơi, cha ơi khiến cô chịu không nổi rơi lệ theo.

Sau khi lễ truy điệu* kết thúc, đôi vợ chồng kia cúi đầu 90 độ với cô, Sầm Mục Vãn sửng sốt một chút, sau đó cũng cúi đầu chào hỏi.

(*Lễ truy điệu: Một hoạt động tôn giáo hay văn hóa, thường được tổ chức để tưởng nhớ và tri ân người đã qua đời.)

Cô không chuyên về đàn dương cầm, nhưng bởi vì tình yêu và tài năng, bây giờ miễn cưỡng có thể coi sở thích là công việc.

Cuộc thi đàn dương cầm lớn nhỏ đã tham gia rất nhiều, nhưng so với cảm giác thành tựu lúc này, lượng hoa tươi và lòng bàn tay có hơi nhẹ.

Có lẽ đó là cảm giác thiêng liêng.

Sầm Mục Vãn là người có tính cách bướng bỉnh. Qua lời của Cố Nguyệt Hoa mà nói một khi cô quyết định chuyện gì thì sẽ không thương lượng thay đổi hướng khác. Mười con trâu cũng không kéo trở lại nổi.

Mặc dù đi làm ở đây trong lòng cô cũng có chút chán ghét, nhưng ít nhất giai đoạn hiện tại sẽ không từ chức, bởi vì cô đáp ứng nghỉ hè mang Cố Nguyệt Hoa ra ngoài du lịch, phải tích góp chút tiền.

"Sao vừa khóc vừa cười." Trình Nhượng đưa khăn giấy cho cô.

"Công việc này thật không thích hợp với kiểu người có khả năng đồng cảm mạnh như tôi."

Anh ấy cười: "Khả năng đồng cảm mạnh không phải là một chuyện tốt sao?"

Sầm Mục Vãn chỉ vào đôi mắt sưng đỏ: "Còn khóc như vậy nữa, sớm muộn gì cũng có ngày mù."

Trình Nhượng vỗ vỗ bả vai cô: "Chuyện giải quyết ổn thỏa rồi."

“Giải quyết như thế nào?”

"Người nhà người chết quả thật yêu cầu bài hát đặc biệt, Vương Hạo chưa kịp nói cho cô."

"Vậy làm sao giải thích với người nhà?"

“Lấy thành ý chân thành nhất của chúng ta ra để tha thiết nhận lỗi.”

Sầm Mục Vãn gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bảo anh ấy lại đây một chút.

Trình Nhượng nghi hoặc: "Sao vậy?

"Cái đó..." Xung quanh không có ai, Sầm Mục Vãn hạ giọng: "Chính là các anh vừa mới bắt đầu làm việc ở đây, có phải đều từng có kinh nghiệm bị quỷ nhập vào người không?"

Hai chữ cuối cùng của cô nói mơ hồ không rõ, Trình Nhượng không nghe rõ: "Cái gì?"

“Đúng vậy, trò quỷ.”

Trình Nhượng nhíu mày, trở nên khẩn trương: "Cô có chỗ nào không thoải mái à?”

"Cũng không phải có chỗ không thoải mái, không biết có phải nguyên nhân làm việc ở đây hay không mà gần đây luôn nghe được ảo giác.”

Nghe cô nói không phải không thoải mái, Trình Nhượng mới thở phào nhẹ nhõm: "Có phải còn hơi sợ hãi hay không."

"Không còn sợ hãi như lúc đầu nữa."

Ngày đầu tiên đi làm, Sầm Mục Vãn hoàn toàn kiên nhẫn ngồi đánh đàn ở đó. Hơn nữa lúc nhìn thấy quan tài được đưa ra, da đầu tê dại, cũng không biết khóc là bởi vì sợ hãi hay là bị nhiễm bởi bầu không khí nữa.

Một tuần trước vào giờ tan tầm căn bản không dám tự mình lái xe trở về, may mắn có Trình Nhượng đưa cô.

“Hôm nay mấy giờ cậu tan ca?”

Trình Nhượng là nhân viên biên soạn, học đại học kỹ thuật tang lễ hiện đại và chuyên ngành quản lý, nội dung công việc chủ yếu là chuyên gia chỉnh hình thi thể: "Còn một người nữa."

“Buổi tối cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”

Trình Nhượng nhìn thời gian: "Tối nay chắc là không được, chị tôi đã trở lại, buổi tối còn phải tiếp phong tẩy trần* cho chị ấy.”

(*Tiếp phong tẩy trần: Hoan nghênh và chiêu đãi (gột rửa. phong trần cho )người đi xa trở về.)

“Không nghĩ tới cậu còn có chị gái.”

"Lớn hơn tôi hai tuổi, vẫn luôn ở nước ngoài."

“Vậy được rồi, tôi hẹn cậu vào hôm khác.”

Mỗi ngày Sầm Mục Vãn đều mang thêm một bộ quần áo, sau khi tan ca sẽ thay quần áo mới rồi trở về.

Bãi đỗ xe trống trải có chút thê lương, Sầm Mục Vãn khóa kỹ cửa xe, cũng không dám mở cửa sổ hít thở không khí, đạp chân ga xuống.

Sờ soạng nửa ngày không sờ được điện thoại di động, quay đầu nhìn không biết lúc nào rơi ở bên chân. Một tay cô cầm tay lái, khom lưng đi nhặt điện thoại di động hoàn toàn không thấy bên phải có xe, chờ đến khi cô chú ý tới, đã không còn kịp rồi.

Cô đã có thể tưởng tượng được giờ phút này tài xế lái xe phía bên kia có bao nhiêu sự chết lặng. Nếu dừng được ở đó thì cũng có thể bị đυ.ng.

Cô vội vàng xuống xe kiểm tra: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Đầu xe bị cọ một đường.

Khi nhìn thấy biển hiệu xe là Maybach, Sầm Mục Vãn ngừng thở ngay tại chỗ, ngẩng đầu phát hiện mình đang đối diện với vị trí lò hỏa táng.

Người đàn ông âu phục giày da nhìn cô, cô cười gượng hai tiếng: "Tôi gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm."

"Tôi là tài xế, chờ tôi gọi điện thoại cho ông chủ."

“Được.”

Thời gian chờ đợi, Sầm Mục Vãn mở ngân hàng điện thoại, tra xong số dư, lại lên tra Baidu: [Maybach phải trả bao nhiêu cho một đường dây]

Năm phút sau, chủ xe đến.

Cô nheo mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt kia, mức độ khϊếp sợ không thua gì đâm trúng Maybach.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất bình tĩnh.

Tài xế cho biết tình hình.

Người đàn ông khom lưng nhìn vết xước: "Giải quyết riêng hay đi bảo hiểm?”

“Đi bảo hiểm.”

“Vậy cô gọi điện đi.”

Cô trở lại xe gọi điện thoại, công ty bảo hiểm nói vị trí quá lệch phải đợi một giờ mới đến nơi.

Sầm Mục Vãn hạ cửa sổ xuống: “Lát nữa hai người có việc nữa không, công ty bảo hiểm chạy tới mất khoảng một tiếng.”

Nam nhân cúi đầu nhìn thời gian, thản nhiên mở miệng: "Tôi còn có việc, để ngày mai xử lý đi."

Sầm Mục Vãn gật đầu, nói với tài xế: "Vậy chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, thuận tiện để liên lạc ngày mai."

Tài xế lắc đầu: "Ngày mai tôi nghỉ ngơi, cô trực tiếp thêm liên lạc của ông chủ đi."

“..." Sầm Mục Vãn bấm điện thoại, mím môi buông ra, hồi lâu mới mở miệng nói: "Thêm Wechat đi.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: "Nhiều năm không gặp, ngay cả tên cũng quên rồi sao?"

“Không phải." Sầm Mục Vãn nhỏ giọng nói không: "Không ngờ anh về nước rồi.”

Chu Chấp cười khẽ: "Tôi phát hiện trong miệng cậu không có câu nào nói thật."

Sầm Mục Vãn trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi: "Sao cậu lại tới đây?”

"Đám tang của một người bạn."

Sầm Mục Vãn nhìn anh, lời an ủi vừa đến bên miệng lập tức thu hồi: "Vậy nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

——

“Con về rồi.”

Cố Nguyệt Hoa buông tờ báo xuống: "Hôm nay tăng ca sao?"

“Không phải. Trên đường con xảy ra chút tai nạn xe cộ, đυ.ng phải xe người ta."

“Ôi." Cố Nguyệt Hoa khẩn trương chạy qua: "Con có bị thương không.”

"Không có, hôm nay muộn quá, ngày mai đi bảo hiểm giải quyết."

“Đây là cái gì?” Tấm trải bàn ăn phủ lên một vật, Sầm Mục Vãn rút ra đọc: "Lưu diễn dương cầm, trạm Lương Thành."

Lúc nhìn thấy hai chữ Chu Chấp phía sau, Sầm Mục Vãn ngây ngẩn cả người: "Vé này mẹ lấy ở đâu vậy?”

Cố Nguyệt Hoa nghe tiếng từ phòng bếp đi ra: "Dì Trần của con cho, bà ấy biết con biết đàn dương cầm nên cho mẹ hai vé, để cho chúng ta đi xem.”

"Con không có thời gian, không đi được."

"Cuối tuần sao có thể không có thời gian chứ?"

Nhà tang lễ đâu có phân ngày nghỉ cuối tuần, còn làm việc ở đây thì làm, không làm nữa mới được nghỉ ngơi.(1)

"Còn chưa tới ngày đó, nói không chừng còn có chuyện gì khác."

"Trong cơ quan lại không chỉ có một thầy, con và người khác đổi ca không phải là được rồi sao."

"Bây giờ con vừa mới đi làm đã đổi ca, mẹ để cho người khác nhìn con như thế nào. Người khác không có việc gì nhưng con thì nhiều việc."

"Đều là do con tự thêm diễn cho mình, công tác chuyển ca không phải rất bình thường sao. Lần này con công tác ở đâu mà mỗi ngày đều bận rộn như vậy. Để ngày nào đó mẹ đi qua xem con."

Sầm Mục Vãn vội vàng nói: "Không cần, Cố Đại Hội kế bên mỗi ngày bận rộn như vậy nhưng tan tầm liền nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi."

Cố Nguyệt Hoa bảo cô rửa tay sạch sẽ, lập tức ăn cơm.

Sầm Mục Vãn vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại đã rung lên liên tục.

Thẩm Tây Tây: [Người chiếm ba năm trung học của cậu đã trở lại!]

Sau đó gửi tới một tấm ảnh tuần diễn của Chu Chấp.

Sầm Mục Vãn trả lời sáu giờ.

Thẩm Tây Tây: [Sao phản ứng lạnh nhạt như vậy?]

Cô lười đánh chữ, trực tiếp nói qua micro: "Tan tầm gặp, còn đυ.ng phải xe Maybach của người ta."

Thẩm Tây Tây trực tiếp gọi video tới, Sầm Mục Vãn sợ giọng cô quá lớn nên đóng cửa lại.

Thẩm Tây Tây: "Hôm nay anh ta mới về nước hai người đã gặp nhau rồi, đây là duyên phận gì chứ!"

Sầm Mục Vãn: "Nghiệt duyên xui xẻo tám đời.”

“Gặp nhau chính là duyên.” Thẩm Tây Tây nói: "Cậu có đi xem cậu ta lưu diễn không?"

Sầm Mục Vãn nói không có thời gian: "Mẹ tôi có hai vé, cậu đi cùng bà ấy đi.”

Thẩm Tây Tây: "Dì lấy được vé rồi sao!?”

Sầm Mục Vãn: "Người khác tặng bà ấy.”

"Trạm đầu tiên trong nước chính là trạm Lương Thành!" Thẩm Tây Tây kích động nói: "Chắc chắn cậu ta có vấn đề."

"Lương Thành là nhà cậu ta, công thành danh toại mang theo vinh dự về nhà biểu diễn đương nhiên là có kỷ niệm rất ý nghĩa rồi."

Thẩm Tây Tây ngẫm lại thấy cô nói có lý.

Thẩm Tây Tây: "Vừa rồi cậu nói cậu đυ.ng phải xe cậu ta sao?”

Sầm Mục Vãn: "Một lần không cẩn thận, mấy ngàn khối tiền(2) cũng sẽ lập tức không cánh mà bay.”

Thẩm Tây Tây âm dương quái khí: "Nói xem tại sao cậu không cẩn thận như vậy, Lương Thành có nhiều ô tô như vậy. Làm cách nào lại đυ.ng được vào anh ta chứ!"

“...” Sầm Mục Vãn biết cô khẳng định cũng không hay ho cái gì: "Tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng trước tiên cậu đừng nói nữa."

Thẩm Tây Tây cười xấu xa: "Cậu có phải đang tính toán làm một tiết mục gương vỡ lại lành hay không?”

Sầm Mục Vãn: "Đừng quậy nữa.

Thẩm Tây Tây: "Đừng nháo là muốn hay không muốn.”

Sầm Mục Vãn: "Không có khả năng. Nhiều năm rồi cậu đã quên anh ta có bao nhiêu hận tớ, tớ sợ lần này cậu ta trở về sẽ trả thù tớ."

“Chắc cậu đang bị chứng vọng tưởng bị hại đây mà.” Thẩm Tây Tây trêu chọc: "Chia tay mà thôi, huống chi qua nhiều năm như vậy chắc anh ta cũng đã sớm buông xuống rồi.”

~~~

Đôi lời của editor:

(1) Gốc là 有活干没活才休息- Có sống làm không sống mới nghỉ ngơi.

(2) Cvert của nó là khối đại dương nhưng mà ngữ cảnh của nó là chỉ về tiền nên tớ edit thành khối tiền cho gần nghĩa í.