Chương 2: Nhà ăn đêm khuya

(Tôi làm điều ác)

***

Sáng sớm, Sầm Mục Vãn bị điện thoại đánh thức.

Ngủ mê man, ai gọi tới cũng không nhìn: "Này.”

“Cô có rảnh kông, đến đây giúp một tay đi.”

Là Trình Nhượng.

"Tôi sẽ không dọn xác."

“Cô không phải dọn dẹp chỉ là do nhân viên lễ tân không đủ thôi.”

“Ôi.” Cô liếc nhìn điện thoại: "Tôi phải đi một đoạn khá xa nữa mới đến được đó."

“Không có việc gì nên không cần vội, lái xe nhớ chú ý an toàn.”

Lúc Vạn Hạnh ra cửa Cố Nguyệt Hoa còn chưa dậy suýt nữa thì đã chất vấn một trận.

——

Hôm nay bận rộn, sở dĩ người quản lý để Sầm Mục Vãn làm người tiếp đãi là bởi vì ông ta cảm thấy phụ nữ có kiên nhẫn hơn đàn ông.

“Hôm nay Vương Hạo làm thay ca cho cô.”

Sầm Mục Vãn dựa theo lời quản lý đối chiếu thẩm tra thông tin nạn nhân trước, sau đó lấy ra danh sách cung cấp phương án tang lễ cho người nhà.

Trong tay người phụ nữ xách theo túi nilon màu đen, vẻ mặt bình tĩnh đến khác thường. Cô nói một rất nhiều nhưng cuối cùng người phụ nữ chỉ ừ một tiếng rồi ký tên ở trên danh sách.

Khác với các lần đánh đàn khác, đối mặt với việc tiếp đãi người nhà của người đã khuất. Nhiều người đều là lần đầu tiên tới đây nhưng ánh mắt ngây ngốc kia làm cho cô đau lòng, nhìn thấy người khác khóc Sầm Mục Vãn cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, cho tới trưa, mũi đã đỏ đến tróc da.

Lúc ăn cơm trưa cô nhắc tới người phụ nữ buổi sáng bình tĩnh khác thường, Trình Nhượng buông đũa thở dài: "Người qua đời là chồng cô ấy."

“Ôi!” Sầm Mục Vãn kinh ngạc: "Cô ấy trông vẫn còn trẻ như vậy!”

“Người đàn ông mệt mỏi quá độ, đột nhiên tim ngừng đập mà chết.”

Sầm Mục Vãn ngửa đầu lau nước mắt.

“Cô lại không thấy được trường hợp này vào lúc đó.” Trình Nhượng hít sâu một hơi: "Cô ấy không bảo chúng ta thay quần áo, tự mình lấy từ trong túi ra một cái khăn lông lau mặt chồng cô ấy."

Sầm Mục Vãn tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Ngày thường tan tầm về đến nhà chồng mệt mỏi nằm trên sô pha nghỉ ngơi, vợ cầm khăn lông ấm áp giúp chồng giảm bớt mệt nhọc, hai người cười cười nói nói.

Một ngày bình thường, người vợ vẫn như thường ngày, cùng một chiếc khăn mặt, cùng một động tác. Chỉ là lần này, chồng cô ấy sẽ không cười đáp lại cô ấy nữa.

“Vương Hạo nói cô ấy chọn cho chồng mình hai bài hát.”

“Tôi nghe rồi.” Cô nói: "Hôm qua khi tôi chơi đàn xong, có một người đã cúi chào tôi."

Trình Nhượng nghiêm túc nghe cô nói.

"Tôi cũng ở đây hơn nửa tháng, nhưng lần đầu tiên tôi ý thức được ý nghĩa của đánh đàn ở đây."

“Ngộ ra cái gì.”

"Trước kia đánh đàn thứ tôi để ý hơn chính là mức độ hoàn thành khúc nhạc và thứ tự thi đấu, hẹp hòi cho rằng đàn dương cầm chính là đại danh từ cao quý. Nó chỉ xuất hiện ở phòng âm nhạc, nhà hàng cao cấp. Nhưng bây giờ so với hoa tươi và tiếng vỗ tay thì tôi càng nguyện ý lựa chọn ngồi kia hơn để cảm thụ kia phần thần thánh và vĩ đại này."

"Trước đây anh làm việc ở đâu?"

"Học dương cầm làm giáo viên.”

"Trước khi cô đến, thông tin tuyển dụng treo hơn một năm cũng không có ai đến ứng tuyển. Khi vừa mới bắt đầu bị người thân hỏi công tác ở đâu thì tôi đều nói ở Bộ Dân chính, còn hỏi làm gì thì nói làm nhân sự khắc phục hậu quả."

"Bây giờ tôi cũng không dám nói với người nhà."

“Ngay từ đầu là vậy rồi.”

Trình Nhượng nhắc nhở điện thoại di động của cô vang lên. Sầm Mục Vãn đang để ở chế độ im lặng. Buổi sáng Chu Chấp gọi vài cuộc đều không nhận được.

Sầm Mục Vãn vội hít mũi ấn nút kết nối: "Ngại quá, buổi sáng tôi bận nên để điện thoại ở chế độ im lặng vì vậy mới không nghe thấy.”

"..."

"Buổi chiều có thời gian không?"

"..."

“Bây giờ tôi qua.”

“Cô muốn ra ngoài sao?" Trình Nhượng hỏi.

“Ừ." Sầm Mục Vãn nhanh chóng nhả vài miếng: "Có chút việc ra ngoài một chuyến.”

Công ty bảo hiểm đến trước cô một bước.

Chu Chấp gọi điện thoại mấy lần cũng không có ai nhận. Sầm Mục Vãn ở cửa âm nhạc lo lắng không yên.

“Xin hỏi cô là Sầm Mục Vãn, Sầm tiểu thư phải không?”

Sầm Mục Vãn liếc nhìn cô ấy một cái, xác định không nhận ra người trước mắt này: "Đúng vậy.”

"Tôi là trợ lý của Chu Chấp." Người phụ nữ cười khanh khách: "Anh ấy đang diễn tập không có thời gian nên để cho tôi đi xử lý."

“Ồ.”

Công ty bảo hiểm chụp ảnh ở hiện trường sau đó gọi điện thoại liên lạc với cửa hàng 4S kéo xe đi.

Không đến 20 phút là xong.

Người phụ nữ móc từ trong túi ra hai tấm vé: "Chu Chấp bảo tôi cho cô, nói ngày mai rảnh rỗi có thể đến xem."

Sầm Mục Vãn do dự nhận lấy: "Cảm ơn.”

Khí lạnh bao phủ dày đặc trong xe taxi, cô bất giác rùng mình một cái.

Sầm Mục Vãn: "Cậu còn cần vé không?”

Qua nửa phút, Thẩm Tây Tây trả lời: "Cậu có mấy vé?”

Sầm Mục Vãn: "Vé buổi hòa nhạc, vừa xử lý xong chuyện Maybach, anh ta nhờ trợ lý đưa cho tôi hai vé."

Thẩm Tây Tây liên tục gửi ba dấu chấm than: "Anh ta biểu thị cũng rõ ràng quá đấy!”

Sầm Mục Vãn: "Rõ ràng cái gì.”

Thẩm Tây Tây: "Muốn cậu đi đấy!”

Sầm Mục Vãn: "Tớ cảm thấy anh ta muốn nhìn tớ bị chê cười. Chắc cậu chưa thấy ngày đó anh ta hỏi tớ với ngữ khí khinh miệt khi tớ đánh đàn ở nhà tang lễ."

Thẩm Tây Tây: "Có bao nhiêu khinh miệt thế?”

Sầm Mục Vãn nhìn đường phố chợt lóe lên, giọng điệu giống như nói đùa: "Ba phần châm biếm, bốn phần lạnh nhạt, năm phần thờ ơ."

Thẩm Tây Tây: "Nói trước đi, ngày mai tớ phải đi mang theo ba mẹ tớ. Về phần cậu có đến hay không thì tùy cậu."

Sầm Mục Vãn: "Tớ là vì công việc tốt đấy.”

Thẩm Tây Tây: "Đừng lấy công việc làm cái cớ, ai mà chẳng có công việc."

Sầm Mục Vãn trầm mặc: "Buổi chiều đưa vé qua cho cậu.”

Thẩm Tây Tây: "Nếu xa quá thì đừng tới đây, chọn chỗ nào gần gần, vừa hay cùng ăn bữa cơm."

Sầm Mục Vãn: "Tớ cũng không biết khi nào mới có thể tan ca.”

Thẩm Tây Tây: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, cùng lắm thì cơm tối biến thành bữa khuya, nhà hàng đổi thành quán bar."

Sầm Mục Vãn bị chọc trúng điểm cười: "Cậu chọn một chỗ rồi gửi địa chỉ cho tớ, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.”

Thẩm Tây Tây: "Ăn cái gì thì nói, đừng nói qua loa với tớ."

Hai người đều có chung bệnh khó lựa chọn khi đi ra ngoài ăn cơm có thể ngồi ven đường bình luận về nhiều người trong một giờ mà không cần ăn cái gì.

Sầm Mục Vãn: "Tôi thật sự tìm được một nhà hàng tên là Tùy Tiện, vị trí cũng ở đó luôn."

Thẩm Tây Tây: "Thú vị như thế. Vậy thì chọn chỗ này!"

Đúng như lời Thẩm Tây Tây nói, bữa tối biến thành bữa ăn khuya. Có điều nhà hàng chưa biến thành quán bar.

Tùy Tiện giống như nhà ăn đêm khuya, sẽ mở cửa đến sáng sớm, khuất sau một khu chung cư.

Thẩm Tây Tây tới trước, tìm một quán cà phê nhỏ ngồi xuống. Bởi vì Sầm Mục Vãn phải về nhà thay quần áo nên chậm trễ chút thời gian.

"Tớ vừa ra khỏi tàu điện ngầm."

"Tớ đang ở lối ra số 2."

Thẩm Tây Tây đội mũ đứng ở cửa thang máy, Sầm Mục Vãn nhìn thấy cô ấy ở phía dưới.

“Tớ vừa tắm rửa thay quần áo.”(1)

"Tớ cũng không ghét bỏ cậu, do cậu quá nhạy cảm rồi."

Hai người vất vả lắm mới tìm được, kết quả cửa hàng lại được thông báo hôm nay không mở cửa.

Thẩm Tây Tây thò đầu vào trong nhìn: "Không phải buôn bán đến 0 giờ sao, hơn nữa trong tiệm không phải có người sao!"

“Ngại quá, bọn họ bao hết rồi.”

Mới gặp qua nhà hàng Tây được bao trọn. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy quán bình dân nhỏ được bao trọn.

"Xem ra đồ ăn nhà anh thật sự rất ngon." Sầm Mục Vãn nói: "Hôm nay không khéo, vậy lần sau chúng ta lại đến."

“Hoan nghênh lần sau đến.”

Thẩm Tây Tây than thở: "Nhiều nhà hàng vào giờ này đều đóng cửa rồi."

Sầm Mục Vãn mở điện thoại: "Gần đây có chợ đêm không?

Mở ứng dụng chỉ đường ra, Sầm Mục Vãn xoay một vòng tìm đúng vị trí: "Đi bên này.”

Người phụ nữ đi tới trước mặt vén tóc không xác định gọi: "Sầm tiểu thư?”

Sầm Mục Vãn nghe được giọng nói ngẩng đầu lên. Người phụ nữ trước mặt cô nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

“Buổi trưa chúng ta mới gặp nhau. Tôi là trợ lý của Chu Chấp.”

Thẩm Tây Tây vừa nghe đến hai chữ Chu Chấp, lập tức kéo kéo ống tay áo của cô.

"Trùng hợp như vậy lại gặp mặt."

Thẩm Tây Tây vừa nghe đến hai chữ Chu Chấp, ngay lập tức kéo ống tay áo của cô.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Xem ra chúng ta rất có duyên phận." Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười: "Tôi tên Thường An.”

Sầm Mục Vãn gật đầu đáp lại.

“Là mấy người tới đây ăn cơm sao?”

“Ừ.”

"Chúng tôi vừa kết thúc diễn tập. Nơi này cách khách sạn gần nhất. Chúng tôi nhiều người nên bao hết nơi này rồi."

Sầm Mục gật đầu chậm một chút.

"Chu Chấp ở bên trong, nếu như không ngại có thể ngồi xuống ăn một chút."

Sầm Mục Vãn vừa định nói không cần, bị Thẩm Tây Tây giành trước một bước: "Được, tôi là bạn của cô ấy, cũng biết Chu Chấp."

“Vậy thì tốt quá.”

Sầm Mục Vãn cau mày đánh cô một cái.

Thẩm Tây Tây giở vẻ đáng thương: "Tớ đói đến mức không đi nổi rồi."

“Chị Thường An, đây là…”

Thường An cười cười, vỗ vỗ bả vai anh ta: "Bạn bè của Chu Chấp.”

“Ồ.”

Thường An nhìn xung quanh một chút: "Chu Chấp đâu.”

“Đi toilet rồi.”

Thường An quay đầu nói với các các cô: "Chu Chấp đi toilet rồi, mấy người cứ ngồi đi.”

Sầm Mục Vãn kéo Thẩm Tây Tây ngồi bên cạnh.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên hỏi các cô ăn cái gì. Bảng hiệu của nhà hàng này là đóng cơm, Sầm Mục Vãn hết lần này tới lần khác gọi một phần mì thịt thái sợi rau tuyết.

Không lâu sau, Sầm Mục Vãn thấy được Chu Chấp, các cô ngồi ở góc hành lang, đó là một góc chết, Sầm Mục Vãn có thể nhìn thấy anh, nhưng Chu Chấp không nhìn thấy cô.

Thường An đi tới nói gì đó với anh. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng hành lang thấy được cô, sau đó lại cúi đầu.

Thẩm Tây Tây dùng bả vai đυ.ng cô một cái: "Không qua chào hỏi sao?”

"Xấu hổ lắm, không đi."

Thẩm Tây Tây lấy di động ra chụp một bức ảnh có Chu Chấp, sau đó gửi đến nhóm lớp:

Hình ảnh mới nhất của Chu Chấp, đẹp trai.

[Tôi bây giờ cũng không gọi cậu ta là Chu Chấp nữa, trực tiếp gọi là nghệ sĩ dương cầm.]

[Sao một chút cậu ta cũng không thay đổi vậy, còn đẹp trai như vậy nữa!]

[Mấy người đều là mạng 2G sao, không giống tôi, ngày mai đi xem cậu ta đánh đàn.]

[Sao tôi lại không muốn xem chứ, nhưng thật sự không giành được vé!]

[Mấy người cùng nhau ăn cơm sao?]

[Đúng rồi, Sầm Mục Vãn có biết cậu ta đã về không?]

Trong nháy mắt, đề tài từ một người Chu Chấp biến thành hai người, lật ngược lại, chuyện cũ thanh xuân năm đó của hai người được nhắc lại.

Điện thoại di động không ngừng nhảy ra tin nhắn, Sầm Mục Vãn lướt lên trên nhìn thấy tấm ảnh kia: "Thẩm Tây Tây, tớ cảm ơn cậu."

"Tám trăm năm không nói chuyện phiếm trên nhóm, thật sự tớ không nghĩ tới nhiều người phản ứng lớn như vậy."

“Cậu ném một quả bom vào bên trong nhưng không cho nổ.”

Sầm Mục Vãn buông đũa lau miệng: "Ăn no chưa?”

“Tớ vừa mới ăn.”

Cô ôm di động dựa về phía sau, trong nhóm lại có tin tức.

[Ai còn nhớ câu nói "Anh đang làm ác, yêu em đến thiên hoang địa lão*"]

(*)Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

[SOS! Vẫn nhớ rõ!]

Thẩm Tây Tây chậc chậc hai tiếng: "Lúc ấy Chu Chấp nói những lời này thật sự làm tớ khϊếp sợ tám trăm vạn năm!"

Sầm Mục Vãn nhẹ nhõm nở nụ cười, lén nhìn ra xa.

Chu Chấp cũng giống như cô, im lặng ngồi trong góc chơi điện thoại.

Chín năm rồi nhưng anh vẫn không hề thay đổi.

Sầm Mục Vãn thật sự cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ. Mặc dù ngày hôm qua cô đã tự trấn an nhưng thật ra nội tâm cô đã sớm rối loạn, thậm chí còn mất ngủ.

“Chết rồi!" Thẩm Tây Tây đột nhiên vỗ đùi.

Có chuyện gì vậy?

Cô ấy lật điện thoại lại: "Chu Chấp vào nhóm lúc nào vậy?”

Sầm Mục Vãn: “...”

“Anh ta đang tới đây.”

Giọng Thẩm Tây Tây quá nhỏ khiến cô không nghe rõ: "Cái gì."

Chu Chấp tính tiền phải đi ngang qua trước bàn các cô, Sầm Mục Vãn nhìn thấy bóng dáng của anh thì tim đập chậm một nhịp.

Thẩm Tây Tây đột nhiên mở miệng: "Hôm qua bạn trai cũ của cậu tìm tớ muốn quay lại với cậu."

Nghe nói như thế, bước chân Chu Chấp rõ ràng chậm lại.

Sầm Mục Vãn biết cô cố ý: "Cậu có ý gì vậy?”

Thẩm Tây Tây cười xấu xa, đột nhiên ngẩng đầu: "Chu Chấp, đã lâu không gặp."

Sầm Mục Vãn sớm nên nghĩ đến, từ lúc vào cửa đã là một sai lầm.

Chu Chấp tháo mũ áo hoodie xuống, vén tóc.

Từng là Thiết tam giác*, sau đó Sầm Mục Vãn chia tay anh. Thẩm Tây Tây cũng không liên lạc với anh lần nào nữa.

(*)Thiết tam giác: Chỉ tình bạn vô cùng thân thiết đến mức không thể tách rời của ba người.

Chu Chấp đi tới quầy thu ngân trả tiền. Sau khi trở về dừng lại trước bàn các cô lần nữa, sờ túi rồi nói với Thẩm Tây Tây: "Có vé không?”

Thẩm Tây Tây cười: "Không có, vé này quá khó đoạt, có bán lại cũng mua không nổi."

Anh gật đầu, tìm ông chủ xin giấy bút: "Đây là điện thoại của tôi, ngày mai đến giờ này thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi kêu người dẫn cô đi vào."

Động tác cầm giấy bút của anh lập tức khiến Sầm Mục Vãn nghĩ đến ngày đưa tin khi còn học lớp 10. Anh ngồi phía trước, sau khi họp lớp xong xoay người đưa cho cô một cây bút và một tờ giấy A4 trống không.

Cô hỏi: "Cậu làm gì vậy?”

Anh nói: "Có thể để lại tên và phương thức liên lạc của cậu không?"

Thẩm Tây Tây: “Vô cùng cảm ơn!”

Từ đầu tới cuối anh không hề liếc Sầm Mục Vãn một cái.

"Cậu nói xem lúc trước vì sao cậu không giải thích với cậu ta một chút."

Phù Dung chiếu đèn sáng trưng, Sầm Mục Vãn kéo chặt ba lô, hít một hơi: "Giải thích cái gì, sự thật chính là tôi đã phản bội cậu ấy."

Lần cuối cùng hai người gặp mặt, Chu Chấp đã nói với cô "Người phản bội vĩnh viễn không tha thứ".

Trước khi rời ga tàu điện ngầm, Sầm Mục Vãn nói với cô ấy: "Ngày mai tớ sẽ không đi.”

Thẩm Tây Tây mím môi gật đầu.

"Không phải vì anh ta, ngày mai tớ đi làm."

Thẩm Tây Tây nhìn cô cười: "Biết rồi, người bận rộn.”

Lớp học trong nhóm cuộc trò chuyện cuối cùng chính là chuyện liên hoan lớp. Thời gian quyết định vào chủ nhật tuần sau. Trên cơ bản toàn bộ thành viên tham gia, tổng cộng bốn mươi lăm người, chơi domino* bốn mươi hai người, chỉ còn lại ba người Thẩm Tây Tây, cô và Chu Chấp.(2)

(*) Chơi domino: Nghĩa bóng có nghĩa là khi mọi người trong nhóm WeChat đăng ký tham gia một hoạt động nào đó thì họ sẽ báo cáo tên của mình theo mã. Người đầu tiên đăng ký viết: 1.xxx và người thứ hai đăng ký thêm: 1.xxx, 2 .xxx.(3)

“Vậy cậu có đi không?" Sầm Mục Vãn hỏi.

“Xem tình huống lúc đó đã.”

"Được, vậy tôi nói với lớp trưởng một tiếng, hai ta tạm thời sẽ không chơi domino. Đến lúc đó cậu đi tớ sẽ đi, cậu không đi tớ cũng sẽ không đi.”

==========

(1): Theo tớ thì chị Vãn ngại vì để chị Tây đợi chị tắm rửa xong mới đến á.

(2): Ý của tác giả nói việc lớp 45 người nhưng chỉ có 42 người đăng ký tham gia (trừ chị Tây, nam, nữ chính).

(3): Nghĩa đen chắc mọi người cũng hiểu trò chơi này chơi thế nào nhỉ (⁠◠⁠‿⁠・⁠)⁠—⁠☆.