Chương 3: Có từng hối hận qua

(Chu Chấp chẳng phải là một ví dụ điển hình sao?)

***

Sầm Mục Vãn đã thay quần áo xong và đợi đến giờ vào làm, có một bà cụ đi qua đi lại trước mặt cô mấy lần, không có người nào lại vô duyên vô cớ đến nơi này, cô chú ý lâu rồi nên đã đặt điện thoại xuống hỏi: “Bà ơi, bà có chuyện gì sao?”

Sắc mặt bà cụ có vẻ tang thương: “Nhân viên lễ tân nói với tôi rằng tôi có thể chọn bản nhạc.”

“Vâng, cháu là người đàn dương cầm.”

Tay bà cụ run rẩy thò vào túi lấy ra một tờ giấy, mở ra là năm bản nhạc phổ: “Con trai tôi làm âm nhạc. Đây là bản nhạc nó soạn khi còn sống, tôi chưa từng nghe qua. Cô có thể giúp tôi đàn mấy bài này không?”

Sầm Mục Vãn cầm lên nhìn và gõ phím đàn theo bản nhạc: “Cháu có thể đàn, nhưng bản nhạc này quá vui nhộn, không thích hợp trong hoàn cảnh này.”

Bà cụ ngơ ngác đứng đó: “Tôi phải làm sao đây?”

Tuổi già mất con, nhìn bà lão trước mặt, Sầm Mục Vãn rất muốn bật khóc.

Cô nghĩ đến việc chỉnh sửa lại bản nhạc nhưng khả năng của cô có hạn, không thể làm được.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải lời yêu cầu này. Cô rất muốn thực hiện tâm nguyện nhỏ nhoi cuối cùng của bà cụ. Đột nhiên khuôn mặt của Chu Chấp hiện lên trong đầu cô.

“Bà có thể cho cháu biết lễ truy điệu con trai bà sẽ diễn ra vào lúc mấy giờ không?”

“Hai giờ chiều.”

“Bà thấy vậy có được không, cháu sẽ đổi giai điệu rồi đàn bản nhạc này.”

Bà cụ cúi người xoa xoa tay, ánh mắt đờ đẫn: “Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cần là bản nhạc do con trai tôi soạn ra là được.”

“Vâng, là con trai của bà soạn.”

Hôm nay là buổi lưu diễn của Chu Chấp, không biết giờ này anh có bận không, gọi điện qua là trợ lý của anh bắt máy.

Khi cuộc gọi được kết nối, đột nhiên tim cô đập thình thịch, giọng hơi run: “Xin chào, tôi muốn gặp Chu Chấp.”

“Cô đợi một chút, tôi sẽ đưa điện thoại cho anh ấy.”

Nửa phút sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng của anh: “Sầm Mục Vãn.”

“Bây giờ cậu có bận không?” Cô lấy hết can đảm nói.

“Đang bận.”

“…” Cô không biết phải nói gì tiếp theo.

Với tính tình của Sầm Mục Vãn, không thể vô cớ mà gọi điện cho anh: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn xin cậu giúp tôi một việc.”

“Xin?” Chu Chấp cười lạnh: "Xem ra không phải chuyện nhỏ.”

Sầm Mục Vãn nói với anh muốn nhờ anh chỉnh sửa lại bản nhạc.

Chu Chấp không nói có được hay không, phản ứng đầu tiên của anh là: “Cậu thật sự chơi đàn trong nhà tang lễ sao?”

Sầm Mục Vãn trả lời ừ.

Đợi một lúc lâu cũng không nghe đầu dây bên kia lên tiếng, cô còn tưởng mình không cẩn thận đã cúp máy, khi lấy điện thoại ra, cô mới phát hiện cuộc gọi vẫn còn tiếp tục.

“Trước kia người nói không thích chơi dương cầm là cậu. Bây giờ lại đến nhà tang lễ chơi dương cầm là có ý gì?” Anh cố ý nhấn mạnh ba từ “nhà tang lễ” như đang giễu cợt vậy.

Sầm Mục Vãn hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, nói nhẹ: “Chu Chấp, hiện giờ cả hai chúng ta đều đang vội, chúng ta có thể nói về chủ đề này vào lúc khác được không.”

“Phòng hòa nhạc, mang bản nhạc đến gặp tôi.”

Sầm Mục Vãn đã nhấn mạnh bàn đạp ga nhưng vẫn chú ý an toàn, chặng đường không tới nửa tiếng thì cô đã đến nơi trong vòng hai mươi phút.

“Làm thế nào để chỉnh sửa nó?”

Sầm Mục Vãn chỉ biết một số kiến thức lý thuyết âm nhạc đơn giản, cô chưa từng học về biên kịch: “Bản nhạc được dùng trong lễ tang, cậu xem rồi sửa lại giúp.”

Chu Chấp đàn thử bản nhạc gốc: “Cái gì cậu cũng không biết sao lại có thể được tuyển vào vậy?”

Sầm Mục Vãn cau mày: “Cậu đừng có mà đàn hỏng đấy!”

“...”

Chu Chấp nghiêng đầu chờ cô trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Tôi đâu có học qua thứ chuyên nghiệp như thế này.” Sầm Mục Vãn dừng lại rồi tiếp tục: “Bình thường chúng tôi chỉ cần chơi một vài bản nhạc cố định thôi.”

“Có vẻ như những người không học chuyên ngành về dương cầm thì thậm chí một công việc bình thường có liên quan cũng không thể tìm được.”

Công việc bình thường?

Sầm Mục Vãn biết anh không thích công việc ở nhà tang lễ.

“Nếu hôm nay cậu muốn cười nhạo tôi thì tôi sẽ không cãi lại.”

“Không có gì gọi là giễu cợt cả, chúng ta đều là người trưởng thành thì phải gánh chịu hậu quả cho những lựa chọn mà mình đã đưa ra.”

Chu Chấp đã biết sửa bản nhạc như thế nào sau khi đàn thử một lần, rồi viết ra năm bản nhạc mới trên tờ giấy trắng.

“Có từng hối hận qua chưa?” Anh đột nhiên hỏi.

Tất nhiên là đã từng hối hận qua, nhưng thực tế không cho cô lựa chọn nào khác.

Sầm Mục Vãn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt anh: "Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nếu có hối hận thì cũng đã buông bỏ từ lâu."

Chu Chấp gật đầu, đưa bản nhạc cho cô.

“Cảm ơn.” Cô nói.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, anh cúi đầu cười khổ.

––

Ở giữa hàng đầu tiên còn có hai ghế trống, Chu Chấp nhìn sang đó khi ánh đèn tắt đi.

Trong suốt buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng đồng hồ, không thể đếm được anh đã nhìn xuống dưới khán đài bao nhiêu lần.

Thẩm Tây Tây đã quay video và chụp ảnh, còn quay trực tuyến gửi cho Sầm Mục Vãn.

Anh đang chơi đàn và cô cũng đang chơi đàn.

Hôm nay Vương Hạo xin nghỉ phép, cô là người đàn dương cầm duy nhất ở nhà tang lễ nên đã đàn từ sáng đến tối.

Chỉ sau khi tan làm vào buổi tối, cô mới nhìn thấy những bức ảnh và video do Thẩm Tây Tây gửi qua.

[Tớ vừa tan làm.]

Mười phút sau.

Thẩm Tây Tây: [Tớ không bắt được taxi, cậu có thể ghé qua đón tớ được không?]

Trên đường về nhà, cô sẽ đi ngang qua phòng hòa nhạc nên tất nhiên là Sầm Mục Vãn đồng ý.

[Gửi cho tớ vị trí.]

Càng đến gần phòng hòa nhạc, càng có nhiều xe cộ trên đường, cuối cùng bị kẹt ở ngã tư cuối đường, Sầm Mục Vãn đã gọi cho Thẩm Tây Tây đến tìm cô.

Cô đậu xe ở ven đường, Sầm Mục Vãn đang lướt điện thoại thì bất ngờ xe cô bị tông từ phía sau, điện thoại rớt xuống chân.

“Chuyện gì thế này!” Cô khó khăn nhặt điện thoại lên, rồi xuống xe để kiểm tra tình hình.

Chu Chấp vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy là cô, sửng sốt một lúc: “Xin lỗi, xe nhiều quá, tôi không phát hiện ra cậu đậu xe ở đây.”

Tuần trước cô tông vào xe anh, tuần này đến lượt cô bị tông, đây là kiểu có thù tất báo sao.

“Báo công ty bảo hiểm?”

“Tự giải quyết được rồi.” Chu Chấp lấy điện thoại ra: “Kết bạn wechat, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”

Chu Chấp muốn kết bạn với cô nhưng Sầm Mục Vãn đã mở mã thanh toán.

Anh nhếch miệng rồi quét mã, một tiếng bíp, năm ngàn tệ đã được chuyển vào tài khoản của anh.

Anh cất điện thoại rồi hỏi: “Bạn trai không cho phép được kết bạn khác giới à?”

“Cậu sẽ ở lại Lương Thành trong bao lâu.”

Anh nói: “Ngày mốt sẽ đến Bắc Kinh.”

Sầm Mục Vãn nhún vai: “Cậu xem, sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa, không cần kết bạn làm gì.”

“Được.” Chu Chấp nghiến răng, cất điện thoại đi.

Cảnh tượng này tình cờ bị Thẩm Tây Tây nhìn thấy, cô ấy mở cửa xe ngồi vào ghế phụ mà không chen ngang vào.

Sầm Mục Vãn giật mình khi nhìn thấy cô ấy: “Cậu đến khi nào vậy? Tớ vừa định gọi cho cậu.”

Thẩm Tây Tây nâng cằm: “Tớ đã nhìn thấy rồi nhé.”

“Tất cả đều là sự trùng hợp.”

“Tại sao tất cả sự trùng hợp trên thế giới này đều bắt gặp phải hai người hết vậy?”

“...” Sầm Mục Vãn thắt dây an toàn: "Cậu ta đã tông vào xe tớ.”

“Cái gì!” Thẩm Tây Tây kinh ngạc: "Cái giá phải trả cho mỗi lần gặp nhau tình cờ của hai người các cậu thật sự quá đắt đấy!”

Xe cộ vẫn tắc nghẽn trên đường này, Chu Chấp vẫn luôn ở phía sau xe cô.

“Chiếc xe phía sau là của cậu ta đấy.”

Thẩm Tây Tây xoay người nhìn: “Chuyến lưu diễn của cậu ta chỉ tổ chức ở ba thành phố trong nước thôi, tuần sau cậu ấy sẽ đến Bắc Kinh, sau khi kết thúc chuyến lưu diễn sẽ quay trở về.”

“Ồ.”

Thấy phản ứng của cô quá bình tĩnh, Thẩm Tây Tây kích động nói: “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nắm bắt cơ hội lần này sao?”

“Tớ đã hai mươi bảy tuổi rồi, Tây Tây.” Cô chống khuỷu tay lên cửa kính xe, tay đỡ lấy đầu: “Mẹ tớ chỉ còn lại mình tớ, tớ không thể lấy điều đó ra đặt cược, điều tớ cần là một người có thể kết hôn.”

“Vậy cậu có cam tâm không?” Thẩm Tây Tây hỏi trúng tim đen.

“Thật ra tớ cũng không biết tình cảm của mình dành cho Chu Chấp là sự cố chấp hay là tình yêu nữa.”

Cố Nguyệt Hoa ghen tị khi thấy bạn bè cùng trang lứa bắt đầu có cháu ẵm bồng, nên đã không nhịn được mà hối thúc kết hôn, cuối cùng cô đành đi hẹn hò.

Điều buồn cười là chỉ sau một tháng hẹn hò, đối phương đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Mặc dù Sầm Mục Vãn chưa có tình cảm với anh ta nhưng sau khi biết mình bị lừa dối đã vô cùng tức giận.

Nghĩ kỹ lại thì cô chưa từng gặp được người mình thích, kể từ khi Chu Chấp rời đi.

Vào học kỳ thứ hai của năm cuối trung học, ba cô trên đường đi làm đã gặp tai nạn giao thông và qua đời, tóc của Cố Nguyệt Hoa đã bạc trắng đi chỉ sau một đêm.

Sầm Mục Vãn và Chu Chấp đều đang học dương cầm, họ đã gắn bó với nhau từ khi còn là năm nhất trung học, màn biễu diễn song tấu dương cầm của họ trong buổi lễ mừng kỷ niệm thành lập trường khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ngoài ra còn vì ngoại hình nổi bật nên họ luôn được các bạn cùng lớp khen là trời sinh một cặp.

Vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai trung học, trong cuộc trò chuyện về dự định tương lai của mình, Sầm Mục Vãn bày tỏ mục tiêu muốn thi vào Học Viện m Nhạc Trung Ương, sau đó Chu Chấp nói anh cũng sẽ thi, anh thẳng thắn nói anh không vì lý do nào khác, chỉ muốn học chung trường đại học với cô.

Nhưng vụ tai nạn năm đó đã thay đổi kế hoạch của cuộc đời cô.

Sau khi ba cô qua đời, nguồn thu nhập duy nhất của gia đình chỉ dựa vào Cố Nguyệt Hoa, bà ấy chỉ là một nhân viên kế toán nhỏ trong công ty, lương năm ngàn tệ, mỗi tháng trả hết tiền nhà này nọ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Học nghệ thuật tốn rất nhiều tiền, đặc biệt là học chơi nhạc cụ, nếu gia đình không có tiền thì hoàn toàn không thể chu cấp học tiếp được.

Khi ấy, cô đã điền xong đơn đăng ký nguyện vọng, sau khi Cố Nguyệt Hoa tìm hiểu được có thể thay đổi đơn đăng ký nguyện vọng, đã yêu cầu cô từ bỏ dương cầm và học Kế toán như bà ấy.

Cô đã khóc suốt ba ngày, mắt sưng vù đến nỗi không thể đến trường, đến ngày thay đổi nguyện vọng cuối cùng cô đã sửa tên trường, để được ở cùng một thành phố với anh, cô đăng ký vào trường Đại học Tài chính Trung Ương.

Cô chỉ nói với Thẩm Tây Tây về cái chết của ba cô, cô không cho Thẩm Tây Tây nói với bất kỳ ai khác, kể cả Chu Chấp.

Khi Chu Chấp mang theo tờ thông báo của Học Viện m Nhạc Trung Ương đến gặp cô, cô đã đưa cho anh tờ thông báo của trường Đại học Tài chính Trung Ương.

“Ý gì?”

Cô vẫn còn nhớ vẻ hốt hoảng trong mắt Chu Chấp lúc đó, nước mắt lưng tròng, anh cắn môi cố gượng cười và hỏi cô: “Đây là giả thôi, có phải là cậu đang trêu tôi không?”

“Tôi đã thay đổi nguyện vọng của mình.” Sầm Mục Vãn nhẹ giọng nói.

“Tại sao thay đổi nguyện vọng mà không nói cho tôi biết, cho tôi một lời giải thích.”

Lòng tự trọng của một cô gái mười tám tuổi, khiến cô không muốn nói với anh lý do là vì ba cô đã qua đời, gia đình cô không có tiền để chu cấp cho cô chơi đàn.

“Tôi không thích chơi dương cầm nữa.” Sầm Mục Vãn nói với vẻ mặt thờ ơ.

Giống như nhìn thấy một bông hồng khô héo bên đường, thờ ơ nói một câu thật xấu xí.

Chu Chấp nhếch miệng cười khổ: “Nếu cậu đổi một lý do khác, tôi sẽ không tức giận như vậy.”

Anh xé nát tờ thông báo của Học Viện m Nhạc Trung Ương trước mặt cô, sau đó vung tay lên, những mảnh giấy vụn bay khắp nơi, giống như trái tim tan vỡ của Sầm Mục Vãn không thể nào hàn gắn lại được.

Dường như ông trời cũng cảm nhận được mà đổ xuống một trận mưa to, Chu Chấp khom lưng lùi về phía sau cách cô nửa mét, đôi mắt đỏ hoe nói: “Cậu có biết tôi đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài vì cậu không?”

Sầm Mục Vãn biết.

Anh tưởng mình đã che giấu tin tức rất kỹ, nhưng trên đời không có bí mật nào vĩnh viễn che giấu được, khi cô biết tin anh đã từ bỏ trường Đại học Berkeley, cũng chính là lúc cô thay đổi đơn đăng ký nguyện vọng vào buổi chiều hôm đó.

Nhưng tất cả đã quá trễ rồi.

Cả hai người đều bị mưa lớn làm ướt sũng, Chu Chấp lau nước mưa trên mặt rồi nói với cô trước khi rời khỏi: “Sầm Mục Vãn, kẻ phản bội sẽ không bao giờ được tha thứ.”

Sau đó Sầm Mục Vãn bị bệnh nặng, bằng tốt nghiệp cũng là do Cố Nguyệt Hoa đến trường lấy cho cô, sau khi cô khỏi bệnh, Thẩm Tây Tây đã nói với cô Chu Chấp đã ra nước ngoài.

Trận bệnh đó phải mất cả tháng mới khỏi.

Thời gian có thể làm phai đi tất cả, chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vỡ, cô không thể phân biệt được sự nhung nhớ không quên này là sự cố chấp hay là tình yêu.

Con người luôn nghi ngờ bản thân khi đưa ra những quyết định quan trọng nhất, suy cho cùng, đó cũng là quãng thời gian chín năm đằng đẵng, có thể khiến một người có được sự nghiệp thành công, cũng có thể đã có một gia đình hạnh phúc, hơn nữa anh đã ở nước ngoài trong ngần ấy năm, không chừng anh đã có bạn gái rồi.

“Cho tớ xuống ở ga tàu điện ngầm phía trước.”

“Để tớ đưa cậu về tới nhà.”

Thẩm Tây Tây từ chối không cần: “Cậu mau về nhà đi, tớ đi tàu điện ngầm sẽ tiện hơn.”

“Được.” Cô dừng xe bên đường: "Nếu mẹ tớ có gọi điện cho cậu, cậu nhớ đừng có lỡ lời nói lộ ra đấy.”

Hôm nay đi ra ngoài tình cờ gặp được Cố Nguyệt Hoa, bà ấy hỏi cuối tuần đi đâu làm gì, cô ấp úng nói rằng mình tăng ca ngoài giờ, nhưng Cố Nguyệt Hoa lại tỏ ra nghi ngờ.

“Trước khi buổi biểu diễn mở màn đã có điện thoại cho tớ một lần, tớ nói cậu đang tăng ca ngoài giờ.”

“Được rồi, vậy thì tớ yên tâm.”

“Cậu định giữ bí mật về công việc này đến bao giờ, dù thế nào thì cũng không thể cuối tuần nào cũng tăng ca ngoài giờ được, cô Cố rất nhạy cảm, không bao lâu cô sẽ nhận ra có gì đó không ổn.”

“Chuyện này do vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, bây giờ chỉ cần tớ nói ra thì công việc này nhất định sẽ không giữ được.”

“Mặc dù lúc đầu tớ không hiểu lắm, nhưng tớ tôn trọng tất cả những gì cậu nghĩ.” Thẩm Tây Tây dừng lại rồi tiếp tục: “Nhưng bí mật giữ càng lâu thì càng tệ. Chu Chấp chẳng phải là một ví dụ điển hình sao?”

Sầm Mục Vãn im lặng, tay cầm vô lăng nhìn về phía trước.

Kể từ khi ba cô qua đời, Cố Nguyệt Hoa đã kiểm soát cuộc sống của cô vì sợ cô sẽ đi sai đường, chẳng hạn như học ngành gì, lấy chứng chỉ gì và làm gì trong tương lai.

Sầm Mục Vãn vốn không phải là người chịu khuất phục, nhưng cô không chỉ muốn thỏa mãn Cố Nguyệt Hoa mà còn muốn theo đuổi ước mơ của mình.

Cho nên cô đã tốn thời gian ba năm để tham gia kỳ thi CPA, sau khi thi xong cô không còn nghe theo sự sắp đặt của Cố Nguyệt Hoa nữa.

Cô xin nghỉ việc ở công ty để theo đuổi tình yêu nhiệt huyết sâu trong lòng mình và cô sẽ nhận bất kỳ công việc nào liên quan đến việc đàn dương cầm.

Về phần Cố Nguyệt Hoa, hãy để cho thời gian, bà ấy không phải là người không hiểu lý lẽ, bà ấy chỉ cần có thời gian để gạt bỏ hết và chấp nhận.

Sầm Mục Vãn đột nhiên mở cửa sổ và gọi cô ấy.

“Sao vậy?”

“Tớ có thời gian nên có thể tham gia buổi họp lớp vào cuối tuần sau.”

“Chắc chắn như vậy ư?”

“Hôm nay tớ đã làm thế một ngày cho đồng nghiệp của tớ, nên sẽ trả nợ lại cho tớ vào tuần sau.”

“Được rồi, tớ sẽ báo danh cậu tham gia.”

“Khỏi báo đi, nói trực tiếp với lớp trưởng được rồi.”

Thẩm Tây Tây lướt điện thoại, lẩm bẩm nói: “Không biết Chu Chấp có đi không nữa.”