Chương 4: Say rượu

(“Không cần cảm ơn, là tôi nợ cậu”)

***

Cố Nguyệt Hoa ngồi trong phòng khách nhưng không bật đèn, Sầm Mục Vãn quay người lại, nhìn thấy có một đôi mắt trong ánh sáng yếu ớt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô sợ hãi hét lên.

“Ban đêm mà la hét cái gì? Hàng xóm bên cạnh không biết còn cho rằng nhà chúng ta có ma đấy!”

Huyệt thái dương của Sầm Mục Vãn giật giật: “Mẹ, sao mẹ không bật đèn lên!”

“Có một mình mẹ ở nhà mà bật đèn thì lãng phí.”

Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, vừa mới thay giày xong, định vào phòng đã bị Cố Nguyệt Hoa kêu cô lại: "Qua đây xem cái này."

Trên bàn có khoảng mười tấm hình, Cố Nguyệt Hoa còn đang cầm ba tấm trên tay: "Hôm nay cô Trần của con mới đưa cho mẹ đấy, mẹ đã chọn được ba người này, con xem xem con có thích người nào trong số những người còn lại không."

"Mẹ, mẹ tưởng đang lựa rau ở chợ sao, giờ còn ai dùng cách này để xem mặt nữa, thật quê mùa mà."

Cố Nguyệt Hoa tháo kính lão xuống: "Nếu con quan tâm hơn thì mẹ cần làm tới mức này sao?"

Sầm Mục Vãn tùy ý cầm một tấm hình lên: “Người này trông còn già hơn người đàn ông chơi bài ở tầng dưới.”

"Cho nên mới bị loại ra bỏ lên bàn đấy."

"Con xem ba người này đi."

Sầm Mục Vãn chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa: “Từ trái sang phải, mặt quá dài, không thích nốt ruồi ở khóe miệng, ghét nhất loại người mặc áo sơ mi phối với quần jean bó sát người.”

Cố Nguyệt Hoa không nói nên lời nhìn cô vài cái, cả buổi mới bật ra được một câu: "Chỉ biết quan sát soi xét."

“Mẹ không để ý thấy sao?” Sầm Mục Vãn thả mái tóc dài xuống, tựa người về phía sau: “Vậy có phải đã đến lúc thay cặp kính lão này rồi không?”

Cố Nguyệt Hoa vỗ cô một cái: "Con không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ sao."

Sầm Mục Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới: “Con vừa về tới thấy rau cải ở cổng khu dân cư chỉ có giá năm tệ một bó, mẹ có mua không?”

“Lá cải nát đến không ra gì, năm tệ một bó thì quá đắt rồi.”

Sầm Mục Vãn “Ồ” một tiếng rồi nói tiếp: “Mẹ cũng biết đồ phải chọn thứ tốt để mua, vậy người con chọn sẽ phải ở bên cạnh con suốt cả đời, nếu chọn đồ ăn chọn không kỹ, mua về rồi có thể không ăn, nhưng chọn người mà chọn sai thì ngay cả cơ hội làm lại từ đầu cũng không có đâu.”

“Mẹ không phải muốn hối con kết hôn, nhưng nhiều năm như vậy mẹ chưa từng thấy con yêu đương hẹn hò, mẹ chỉ sợ con sẽ không kết hôn.”

“Vậy thì mẹ không cần lo lắng, con không phải theo chủ nghĩa độc thân, chỉ là con chưa gặp được đúng người mà thôi.”

Cố Nguyệt Hoa cất mấy tấm hình đi: “Lời nói này của con là viên thuốc an thần của mẹ.”

“Đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Tờ thông báo mà năm xưa Chu Chấp đã xé, sau đó Sầm Mục Vãn đã nhặt lên và dán lại, hôm đó trời mưa to gió lớn, có một số mảnh vụn không tìm được.

Sầm Mục Vãn vẫn luôn cất nó trong tủ và khóa lại, mỗi năm đều lấy ra nhìn vài lần, đây là lần đầu tiên trong năm nay.

Khi ngón tay vuốt qua những vết nứt, từng đợt ký ức ùa về trong đầu cô, thứ không trọn vẹn là tờ thông báo, nhưng người rơi nước mắt lại là cô.

Cô đã vội vàng rời đi vào buổi trưa, vẫn chưa kịp cảm ơn anh một cách đàng hoàng, cô nhấc điện thoại lên gõ xong rồi lại xóa, một câu nói sửa tới sửa lui cũng mất gần mười phút.

[Cảm ơn cậu đã chỉnh sửa bản nhạc, cả nhà họ đều rất hài lòng.]

[Họ có thể không hài lòng với bản nhạc mà nghệ sĩ dương cầm đã đích thân chỉnh sửa sao.] Anh vẫn luôn chẳng hề khiêm tốn gì khi được người khác khen ngợi.

[Còn một điều nữa, có thể phiền cậu thu âm lại bản nhạc gốc được không.]

Sầm Mục Vãn muốn thu âm bản nhạc gốc và tặng cho bà cụ làm kỷ niệm.

[Được, nhưng phải sử dụng WeChat để gửi bản demo.]

Đạo trời, nhân quả luân hồi tuần hoàn không chừa một ai, lúc từ chối có quyết tâm đến đâu thì giờ đây thảm hại bấy nhiêu.

Quả nhiên, lời nói không thể nói quá sớm, nếu không cuối cùng chỉ tự mình tát vào mặt mình.

[ID WeChat là số điện thoại phải không?]

[Ừm.]

Rất nhanh đã có thông báo kết bạn hiện ra trên màn hình, năm phút sau, Chu Chấp đã gửi đoạn ghi âm qua.

[Cảm ơn cậu.]

[Cậu chỉ có thể nói cảm ơn thôi sao?]

[Tôi nhờ cậu giúp đỡ, không nói cảm ơn thì nói gì.]

Chu Chấp nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào màn hình trong một phút. Anh muốn cô mời một bữa, nhưng cô lại hoàn toàn không đề cập đến: [Không cần cảm ơn, là tôi nợ cậu.]

Sầm Mục Vãn hơi nhướng mày trước câu cuối cùng này, cô tự hỏi liệu mình có nói sai điều gì không.

––

Sầm Mục Vãn lướt Weibo, nhìn thấy chuyến lưu diễn tổ chức ở Bắc Kinh của Chu Chấp, sau khi trượt tay bấm nút thích, các đoạn video nhảy ra giới thiệu cho cô đều là về Chu Chấp.

“Mạng Internet bây giờ đáng sợ quá.”

Trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, Sầm Mục Vãn đến phòng mỹ thuật để tìm Thẩm Tây Tây.

“Hôm qua tớ lướt mạng thấy được một anh chàng đẹp trai, rất đẹp trai đấy!”

Hai người mỗi người nói về chuyện riêng của mình.

“Đẹp trai cỡ nào?”

Thẩm Tây Tây tìm đoạn video, Sầm Mục Vãn nhìn lướt qua vẫn là Chu Chấp.

Hai người nhìn nhau, Sầm Mục Vãn trừng mắt nhìn cô ấy.

“Cậu hãy nhìn kỹ xem cậu ấy đang làm gì.”

Sầm Mục Vãn nhìn lướt qua tiêu đề: “Phúc lợi dành cho khán giả ở Bắc Kinh, lần đầu tiên Chu Chấp vừa đàn vừa hát.”

Thẩm Tây Tây vặn âm lượng tối đa: “Cậu nghe thử xem.”

Chu Chấp mặc một bộ vest đen, ngồi thẳng lưng trước đàn dương cầm, micro chỉ cách anh vài centimet.

Giọng hát trầm thấp khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

“...

Đương nhiên

Không phải ai cũng có thể yêu như mình mong muốn

Đã thay đổi bao nhiêu khuôn mặt bên cạnh em và anh?

Tên gọi đặc biệt còn lưu lại chỉ để nhung nhớ

Tình đầu, tình cũ, tình mới…”

“Cậu nghe lời hát này đi.” Thẩm Tây Tây chậc lưỡi hai tiếng: “Thật sự rất đau.”

“Trông cậu còn say sưa hơn cả cậu ta.”

“Tớ đây là đi theo cảm xúc.” Thẩm Tây Tây ngẩng đầu lên: "Tối nay cậu sẽ mặc thế này sao?”

Sầm Mục Vãn nhìn quần jean chữ T màu trắng của mình: “Có vấn đề gì sao?”

“Đây là buổi họp lớp, đồ cậu mặc sẽ trực tiếp phản ánh việc cậu sống tốt như thế nào sau khi tốt nghiệp, bộ đồ này của cậu quá đơn giản.”

“Nghe cậu nói vậy, buổi họp lớp này đã trở thành nơi làm việc của những âm mưu đấu đá.”

“Nhớ kỹ, buổi họp lớp của những sinh viên mới ra trường là để ăn uống và tán gẫu, nhưng buổi họp lớp của mười năm sau chắc chắn không phải chỉ là để ôn lại chuyện xưa.”

“Chạy tới chạy lui phiền phức quá, tớ không muốn về nhà thay quần áo.”

“Ai nói về nhà thay, bên cạnh có trung tâm mua sắm, đi qua đó mua bộ đồ mới!”

“Ăn bữa cơm mà phải mua một bộ quần áo mới, không cần thiết chứ.”

Thẩm Tây Tây đặt cọ xuống, cởi tạp dề ra: “Gì mà không cần, đừng quên cậu là hoa khôi của trường, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy.”

Dáng người Sầm Mục Vãn cao, nước da trắng ngần, mặc gì cũng đẹp, Thẩm Tây Tây giúp cô chọn vài bộ váy, cuối cùng chọn được một bộ váy trắng.

“Không phải cái này cũng rất đơn giản sao?”

“Khác!” Thẩm Tây Tây khoanh tay trước ngực, nhìn vào gương, hài lòng gật đầu không ngừng: “Đây là đơn giản nhưng thuần khiết tao nhã, đơn giản nhưng có nội hàm!”

“Biết cậu là giáo viên mỹ thuật rồi, nhưng những người không biết cậu còn tưởng cậu là nhà văn nữa.”

Thẩm Tây Tây nhướng mày: “Như thế nào? Nói xem cậu có thích hay không!”

“Cũng không tệ.” Sầm Mục Vãn không thích quần áo lòe loẹt, nhưng cô lại rất hài lòng với bộ váy này.

“Tớ đặt tên cho bộ váy này là ánh trăng sáng.”

“…” Sầm Mục Vãn giơ ngón tay cái lên: "Cậu nên nhanh chóng chuyển nghề sang làm nhà văn đi.”

“Không, tớ cũng yêu nghề nghiệp của mình như cậu yêu dương cầm vậy, xoay một vòng xem thử nào.” Thẩm Tây Tây búng ngón tay: "Hoàn hảo, thanh toán!"

––

Địa điểm họp mặt là một nhà hàng tương đối cao cấp ở Lương Thành.

“Sang trọng như vậy?”

Lớp trưởng rất thần bí: “Hôm nay chúng ta có khách quý.”

“Là ai thế?” Ánh mắt của mọi người đều sáng lấp lánh.

“It’s a secret*.”

“Chậc— Thật vô vị!”

“Đợi lát nữa sẽ biết thôi, nếu bây giờ tôi nói ra sẽ không còn gì ngạc nhiên nữa.”

“Cậu nghĩ đó là ai?” Sầm Mục Vãn hỏi.

Thẩm Tây Tây không mang theo dây thun, lấy một chiếc đũa làm cây cài tóc: “Người duy nhất không tới chính là Chu Chấp.”

Tim cô đập lỡ nhịp, Sầm Mục Vãn giả vờ bình tĩnh: “Không phải cậu ta sẽ không tới sao?”

“Không chừng sẽ đột ngột thay đổi ý định.”

Sầm Mục Vãn và Thẩm Tây Tây ngồi cạnh nhau, những người ngồi bàn này đều là sinh viên mỹ thuật trong lớp lúc trước, họ có nhiều chủ đề chung để nói.

“Thẩm Tây Tây, bây giờ cậu là giáo viên mỹ thuật à?”

Người đang nói chuyện là học sinh thể dục duy nhất trong lớp và cũng là người đầu tiên trong lớp có đứa con thứ hai.

“Ừm.” Thẩm Tây Tây gật đầu.

“Con trai lớn của tôi năm sau sẽ vào lớp một, tôi có thể cho cháu đến chỗ cậu để học vẽ được không?”

“Được, không thành vấn đề.”

“Vậy với tư cách là bạn học cũ, dù sao cũng có thể giảm giá phải không.”

Thẩm Tây Tây rất sảng khoái: “Tôi sẽ cho cậu mức giảm giá cao nhất.”

“Tôi sẽ uống cạn ly này!” Anh ta quay ra sau và bắt đầu trò chuyện với người làm việc ở khoa nhi của bệnh viện. Sầm Mục Vãn nhớ hai người họ hầu như không nói chuyện trong ba năm trung học.

Thẩm Tây Tây khiều cô: “Tớ nói này, có cảm giác giống như đang xã giao ở nơi làm việc không?”

“Xã giao phải uống rượu, ở đây thì đâu cần.”

“Tớ chỉ đang làm một phép ẩn dụ mà thôi.” Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào vị trí hướng ba giờ: "Nghe nói Khương Lê đã gả cho một cậu ấm nhà giàu, cậu xem những phụ kiện cậu ta đeo đều trị giá sáu con số.”

“Và vị trí hướng mười giờ, người đứng hạng chót trong kỳ thi tuyển sinh đại học của lớp chúng ta, hiện giờ là công ty HR đang đứng trong bảng xếp hạng Fortune Global 500.”

Khóa này của họ là khóa có thành tích học tập tốt nhất từ trước đến nay của Lương Thành, dù đứng hạng cuối của toàn khóa vẫn là một học sinh tư thục lọt vào top ba.

Sầm Mục Vãn mặc váy trắng ngồi trong góc, lặng lẽ không bắt mắt: “Tớ đã nhìn ra được, chỉ có mình tớ là sống không tốt thôi.”

“Đừng có tự oán trách bản thân, thời kỳ nở hoa khác nhau, thời điểm nở hoa đương nhiên cũng khác.”

“Cậu đã bao giờ nhìn thấy có bông hoa nào ba mươi tuổi mới nở chưa?”

Thẩm Tây Tây nói đùa: “Nói không chừng là hai mươi chín sẽ nở hoa.”

Sầm Mục Vãn trợn mắt nhìn cô ấy.

Thẩm Tây Tây: “Cậu uống rượu không?”

Sầm Mục Vãn: “Tớ lái xe.”

Thẩm Tây Tây: “Ồ, tớ quên mất, sorry.”

“Mọi người, vị khách quý tối nay của chúng ta đã tới!”

Mọi người đều đứng dậy, tim Sầm Mục Vãn đập thình thịch.

“Đã lâu không gặp mọi người!”

Người được gọi là vị khách quý lại là giáo viên chủ nhiệm của họ, trong lòng Sầm Mục Vãn đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Thẩm Tây Tây nói: “Tớ còn tưởng là Chu Chấp.”

Không ai để ý có một ghế trống ở bàn chính.

Ngồi cùng bàn có người hỏi: “Sầm Mục Vãn, hôm đó cậu có xem tin tức trong nhóm không? Chu Chấp đã trở lại cậu biết chứ?”

Cô ngẩn người một lát: “Tôi biết.”

Có người nói đùa: “Chu Chấp bây giờ là người nổi tiếng rồi, muốn không biết cũng khó”.

“Chu Chấp thật sự không hề thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như xưa!”

“Sao không thay đổi, cậu ấy trông trưởng thành và đẹp trai hơn trước!”

“Kiều Xảo, tôi nhớ năm xưa cậu từng yêu thầm Chu Chấp!”

“Hồi đó năm nhất có cô gái nào mà không yêu thầm Chu Chấp, nhưng yêu thầm thì yêu thầm, bản thân chúng tôi đều tự biết mình!”

Cả bàn bắt đầu la ó lên, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Sầm Mục Vãn, hai má của cô đỏ bừng.

Thẩm Tây Tây vỗ bàn: “Được rồi, tôi thấy các cậu không hề thay đổi chút nào, vẫn nhiều chuyện nhàm chán như vậy!”

“Sầm Mục Vãn, đã nhiều năm như thế cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”

“Những năm qua tôi luôn chú ý đến động thái của năm nhất, không hề khoa trương khi nói, sau Sầm Mục Vãn thì năm nhất không còn hoa khôi nào có thể vượt qua được.”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng la hét kinh ngạc: “Chu Chấp đã tới!”

“Sao!? Chu Chấp tới rồi!”

“Người nổi tiếng tới rồi!”

Lần này họ không chỉ đứng dậy mà còn tụ tập ở cửa.

Thẩm Tây Tây ngồi bất động như đang xem kịch, còn Sầm Mục Vãn thì giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng thực ra lại không đọc được một chữ nào.

“Chu Chấp, cậu ngồi ở đây!” Lớp trưởng nói.

Anh nhìn lướt qua bàn trong cùng: “Vị trí chỗ ngồi được sắp xếp như thế nào vậy?”

Lớp trưởng giải thích: “Có một bàn dành cho sinh viên mỹ thuật, những người khác có thể ngồi bất cứ chỗ nào họ muốn, nhưng chỗ ngồi của cậu là ở đây, sắp xếp cậu ngồi cùng với giáo viên chủ nhiệm.”

“Cậu nghĩ cậu ấy sẽ ngồi ở đâu?” Thẩm Tây Tây vẫn luôn mỉm cười.

Sầm Mục Vãn luôn cúi đầu: “Với thân phận của cậu ấy, nếu không ngồi ở bàn chính thì chẳng hợp lý chút nào.”

Thẩm Tây Tây đặt chân xuống, búng ngón tay: “Cậu đoán đúng rồi.”

Có lẽ cô đều quen biết những người ngồi cùng bàn nên Sầm Mục Vãn cảm thấy khá thoải mái.

“Có phải vừa rồi cậu đã lấy ly của tớ, trong đó có rượu.”

“Tớ biết.”

“Vậy cậu uống rượu rồi thì xe tính sao?”

“Tìm tài xế.”

Thẩm Tây Tây bảo người phục vụ bưng một ly đế cao đến: “Đây là cơ hội hiếm có, tối nay không say không về!”

Sầm Mục Vãn cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà đồng ý với cô ấy, hai người ngồi trong góc uống hết một chai rượu nho.

Nhưng trên thực tế, Sầm Mục Vãn đã uống hơn nửa chai.

Sầm Mục Vãn ôm đầu choáng váng, nhìn thấy mọi người lần lượt đứng dậy, trời cũng đã khuya, hẳn là bữa tiệc đã kết thúc, cô chống tay lên bàn đứng dậy, nói mơ hồ không rõ chữ: “Tây Tây đi thôi.”

Khi Sầm Mục Vãn uống tới ly thứ ba, thì ánh mắt cô đã bắt đầu mất tập trung, cho nên Thẩm Tây Tây không dám uống nhiều.

Ở cửa kẹt đầy người, Thẩm Tây Tây ngồi đợi bọn họ đi hết mới đi về: “Cậu ngồi xuống trước đi.”

Sầm Mục Vãn chớp mắt nhìn cô: “Tại sao vậy?”

Thẩm Tây Tây rất may mắn đã nhìn thấy cô say rượu một lần vào chín năm trước, đôi mắt to tròn kia trông đáng yêu vô cùng.

Khi họ gần như đã đi hết, Thẩm Tây Tây mới đỡ cô ra ngoài.

Chu Chấp đứng ở cửa nhìn bọn họ đến gần.

“Say rồi ư?”

“Tôi nói cho cậu biết, bình thường Sầm Mục Vãn không phải loại người hay uống say.”

Chu Chấp gật đầu, hạ vành mũ xuống: “Giao cho tôi.”

Thẩm Tây Tây nghe vậy, kiên quyết không chịu buông tay: “Tôi còn ở đây, đừng hòng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”

Anh có vẻ hơi mệt mỏi, nhìn xuống người phụ nữ bị mái tóc che đi khuôn mặt, khóe miệng nhếch lên.

Anh hỏi: “Cô có uống rượu không?”

“Có uống.”

“Vậy cô có thể chở cậu ấy về được không?”

“Chẳng lẽ anh không uống rượu sao?”

“Tôi có tài xế.”

“...”

Anh nhẹ nhàng bế cô vào lòng, Sầm Mục Vãn đột nhiên vòng tay qua ôm lấy cổ anh, cọ cọ vào người anh, Chu Chấp nhìn cô, hơi thở dần dần nhanh hơn.

Yết hầu chuyển động vài lần, giọng khàn khàn, quay sang nói với Thẩm Tây Tây: “Buông tay cậu ấy ra.”