Chương 7: Tang thi vương làm nũng?

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cậu liền không uống được thơm ngọt máu, hiện tại cậu rất đói bụng, rất thèm, nhưng cậu cảm thấy trước mắt người này mới tỉnh lại nên phỏng chừng càng đói, cậu có thể hơi nhịn một chút, chờ cho nhân loại này ăn no cậu lại uống một chút máu.

“Cảm ơn.”

Lâm Uyển đôi mắt sáng lên, chờ nhân loại này đem quả táo ăn cậu có thể uống được máu; nhưng người này sau khi nói cảm ơn liền cầm quả táo để đó không ăn, hành động này làm Lâm Uyển có chút sốt ruột, giơ móng vuốt giật lại quả táo đưa lên miệng Lục Văn.

“Ai ——”

Lục Văn Xuyên không kịp phòng ngừa bị quả táo gõ một cái, hắn có lẽ biết lúc nãy chính mình vì sao bị đau tỉnh.

Tay Lâm Uyển có chút dơ, trên sạch sẽ quả táo hiện lên mấy cái rõ ràng dấu ngón tay.

Bởi vì Lâm Uyển kiên trì, Lục Văn Xuyên vẫn là đem quả táo ăn xong rồi.

“A ——”

Lâm Uyển thấy hắn ăn xong, tự cho là đã cho nhân loại này ăn no rồi, cậu hướng Lục Văn Xuyên dựa sát vào, há miệng thăm dò.

Lục Văn Xuyên:?

“A —— a ——”

Thấy Lục Văn Xuyên không có động tác gì, Lâm Uyển lại há miệng nhắc nhở.

Lục Văn Xuyên:??

“Răng của ngươi, khá là xinh đẹp?”

Rất lớn nguyên nhân để có thể nói rằng những đặc trưng của tang thi trên người Lâm Uyển không rõ ràng chính là bởi vì răng của Lâm Uyển.

Ta tùy tiện từ bên ngoài tùy tiện bắt một con tang thi, cho dù là cấp thấp, cấp trung, cấp cao hay là tang thi vương, con tang thi nào không có một hàm răng hô, dài lại mọc lộn xộn? Nhưng mà hàm răng của Lâm Uyển chỉ có hai viên răng nanh nhỏ mọc hai bên răng cửa, chỉ so với răng nanh của loài người dài hơn một chút, ngậm miệng lại cũng chỉ có thể nhìn đến một chút đầu nhọn mà thôi.

“Xuyên ——”

Lâm Uyển không rõ con người trước mắt vì sao không cho chính mình uống máu, nhưng cậu không nói được tiếng người nên chỉ có thể đói bụng lặp lại mà kêu tên Lục Văn Xuyên.

Lâm Uyển gập ngón tay lại, dùng khớp ngón tay chọc cánh tay Lục Văn Xuyên, muốn làm người này hiểu được ý cậu muốn nói.

Lục Văn Xuyên:?

Lục Văn Xuyên có chút ngơ ra, Lâm Uyển nói “Xuyên” thanh âm có chút nhẹ, giống như là đang làm nũng với hắn……

Từ từ, làm nũng? Tang thi làm nũng? Một con có có thể là tang thi vương đang làm nũng?

Lục Văn Xuyên lắc đầu đem lung tung rối loạn ý tưởng lắc bay ra ngoài, trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh.

Bên kia, Lâm Uyển kêu nửa ngày tên con người kia lại không nghe được đáp, cậu tức giận dùng chăn bọc lại chính mình.