Quyển 3 - Chương 1: Ngươi là vị hôn thê vô tình từ hôn × Nam chính Long Ngạo Thiên trọng sinh

Mùi vị làʍ t̠ìиɦ hỗn hợp với mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt phiêu tán ở khắp nơi trong nhà, xuyên qua khe hở của cửa sổ chạm rỗng điêu khắc tinh xảo có loang lổ điểm nhỏ vụn ánh mặt trời chiếu vào, nhìn lại trong phòng, trong rèm châu là một chiếc giường xa hoa, màn trướng rũ xuống che khuất phong cảnh kiều diễm bên trong.

Qua một lát, ở màn trướng màu nhạt một bàn tay trắng nõn tinh tế nhưng bị đầy vệt đỏ bao trùm giãy giụa vươn ra ngoài màn, ngay sau đó lại bị một bàn tay to màu da tiểu mạch khớp xương rõ ràng bắt lấy, kéo ra sau một cái, nháy mắt lại không còn tung tích gì nữa. Chỉ mơ hồ nghe được bên trong truyền đến một trận nói nhỏ vụn vặt bên tai.

Từ ngữ bày tỏ tình yêu bệnh hoạn dính chặt, đem hai người giam cầm ở một tấc vuông trong phòng, một người được như ước nguyện, một người khác lại bị vây chặt đến không thở nổi.

----

Ngươi nghe trong đại sảnh truyền đến âm thanh, vội vàng thu lại nụ cười, mặt không biểu tình được thị nữ đỡ vào, bộ dáng bễ nghễ cao ngạo, ngươi là đại tiểu thư cao quý.

Mới vừa bước vào, Mục Phạn Thiên phảng phất tựa như phía sau có thêm đôi mắt, lập tức xoay người nhìn lại, hai tròng mắt che kín tơ máu hồng trong nháy mắt dọa ngươi sợ hãi.

Không hổ là nam chính Long Ngạo Thiên, còn chưa lột xác mà còn khí thế mười phần như vậy, về sau sẽ lợi hại hơn nữa, bất quá cũng không có liên quan tới ngươi. Xuyên qua đây đã mười mấy năm, ngươi ở trong tối hao tâm tổn trí đủ nhiều cho hắn rồi, ngươi là vị hôn thê nếu không lùi hôn, thì sẽ cản trở đường đi của hắn, còn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hắn thu thập hậu cung.“Yên Nhi, bọn họ nói ngươi muốn từ hôn với ta, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Đang gạt ta đúng không? Ta nơi nào làm không tốt, ta sửa, ngươi nói đi ta sẽ sửa hết, đừng nói những lời như từ hôn được không, Yên Nhi…”

Khẩu khí Mục Phạn Thiên phảng phất như muốn khóc làm người nghe trong lòng căng thẳng, rõ ràng vừa mới còn có dũng khí phản bác với cha mẹ ngươi, giờ thấy được ngươi cũng chỉ dư lại lời cầu xin.

“Đừng kêu ta như vậy, ngươi vốn dĩ chính là hạ nhân Vân gia, nếu không phải đã cứu ta, ta mới không đính hôn với ngươi, ngươi cảm thấy ngươi xứng với ta sao?”

Thời điểm Mục Phạn Thiên mười tuổi đã cứu Vân Yến bị rơi xuống nước, lúc ấy niên thiếu, đòi phải gả cho hắn, trong nhà cha mẹ sủng ái, Vân Yến ngoan cố nên liền định ra hôn sự này. Nhưng sau khi Vân Yên hiểu chuyện mới phát hiện, quyết định của chính mình có bao nhiêu sai lầm, Mục Phạn Thiên chỉ là hạ nhân trong phủ nhặt được. Vì thế nàng cả ngày đều muốn dùng hết biện pháp để khinh nhục hắn, cuối cùng cũng thành công lui hôn, Mục Phạn Thiên cũng rời khỏi Vân gia, từ đây bắt đầu con đường Long Ngạo Thiên nghịch tập.

Trở lên là nội dung của cuốn sách, ngươi là xuyên qua, ngay từ đầu ngươi cho rằng chính mình chỉ bị chết vì tai nạn xe cộ sau đó thì chuyển thế đầu thai, nhưng đến những sự kiện trong sách xảy ra, ngươi mới ý thức được chính mình trọng sinh vào thế giới trong sách.

Con đường Mục Phạn Thiên nghịch tập, là phải rời khỏi Vân gia thì mới xảy ra được, hắn vốn chính là hoàng tử, bất quá bị một phi tử hãm hại để hắn ra cung và bị lạc đường. Ngươi không biết nếu hắn không đi thì sẽ có hậu quả gì, không muốn trở ngại người khác phát triển nên ngươi chỉ có thể giấu đi lương tâm mà xa lánh Mục Phạn Thiên, nhưng mỗi khi nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp trai của hắn lộ ra mất mát thương tâm như thế, ngươi đều có loại cảm giác mình đang phạm tội.

Chỉ cần lui hôn thành công, làm hắn rời đi, trong quá trình đã xảy ra chuyện gì hẳn là không quan trọng nhỉ?