Quyển 3 - Chương 2

“Ta về sau, ta sẽ thi hội khảo lấy công danh, ngươi tin ta nha Yên Nhi…”

Ngươi ngồi ở trên ghế cao, mặt đầy khinh thường, trong lòng lại nghĩ, ta đương nhiên tin, rốt cuộc hắn chính là người trong tương lai có thể trở thành đế vương mà, nhưng ngoài miệng lại đánh gãy hắn nói, “Chỉ bằng ngươi?”

“Ngươi xuất thân hèn mọn như vậy, còn sớm ba chiều bốn, ta Vân Yên mới không lạ gì, ngươi có thể cút đi bao xa thì cút đi cho ta, đừng ép ta kêu người đánh ngươi lôi ngươi ra ngoài.”

Mục Phạn Thiên phảng phất như bị lời ngươi nói cố định thân hình, “Sớm ba chiều bốn? Yên Nhi ngươi sao lại nghĩ như vậy? Ta sao có thể sẽ…”

Mục Phạn Thiên lớn lên quá mức đẹp, nha hoàn trong phủ bên ngoài thì không dám làm gì, nhưng sau lưng lại đau lòng Mục Phạn Thiên bị ngươi khi dễ, luôn trộm quan tâm.

Kỳ thật ngươi thật sự không có khi dễ Mục Phạn Thiên, chỉ là vì muốn từ hôn, cho nên chỉ có thể làm bộ kiêu căng ngạo mạn sai sử hắn, nhưng ngươi mỗi lần cũng ở trong tối mà bồi thường hắn.

“Ngày đó ta còn thấy một nha hoàn vào nhà ngươi, khuya rồi ai biết các ngươi làm gì?” Không, ngươi không thấy được.

“Không có, không có! Yên Nhi, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, ta thật sự không có.”

Người ta nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, hơn nữa đây là cổ đại, ngươi cũng không nghĩ tới Mục Phạn Thiên thật sự nói khóc liền khóc, ngần ấy năm ở chung ngươi cũng không phải thật sự một chút cảm tình cũng không có, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ bạn bè, ngươi biết tương lai của hắn như thế nào, ngươi cũng không nghĩ muốn trộn lẫn đi vào hậu cung của hắn.

“Ta nói rồi, cút!”

Ngươi không chút lưu tình đẩy hắn đang muốn giữ chặt tay ngươi, ngươi nhìn kiên cường, nhưng trong lòng lại cầu nguyện hắn về sau xem xét mình bình thường cũng không khi dễ hắn quá, nên buông tha mình đi, coi như mình như người trong suốt, ngươi cũng chỉ là muốn sống bình bình an an mà thôi.

Mục Phạn Thiên đứng tại chỗ, nhìn ngươi, đôi mắt bởi vì đã khóc nên phiếm hồng, hắn phảng phất ý thức được mình nói cái gì cũng vô dụng, mấp máy miệng một chút, thu hồi lại bộ dáng hèn mọn kia, rồi lại dùng bộ dáng cố chấp âm trầm muốn chết nhìn chằm chằm ngươi.

Ánh mắt Mục Phạn Thiên có chút khϊếp người làm ngươi cực kỳ không được tự nhiên, hơn phân nửa là muốn bắt đầu hắc hóa nghịch tập rồi, mà đúng rồi, ai bị hạ thấp oan uổng như thế mà sẽ không tức giận đâu, về sau chờ hắn lấy được đồ của mình rồi, ngươi sẽ suy nghĩ biện pháp giải thích gì nhỉ?

----