Quyển 3 - Chương 3

Ngươi không biết Mục Phạn Thiên khi nào đã rời đi rồi, bởi vì ngươi ngày đó sau khi về phòng đột nhiên liền sốt cao không lui, làm phụ thân mẫu thân lo lắng, chỉ vội vàng vì tỏ vẻ xin lỗi mà cho Mục Phạn Thiên một ít bạc để hắn đi.

Bị sốt nên ý thức không rõ làm ngươi khó chịu cực kỳ, nằm ở trên giường vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh. Ngươi không biết có phải đang nằm mơ hay không, khi nửa đêm, ngươi giống như thấy bóng dáng của Mục Phạn Thiên.

Hắn từng bước đi tới, đem cả người ngươi nóng bỏng ôm lên từ trên giường, gắt gao ôm chặt trong ngực, đôi môi mát lạnh để ở bên tai ngươi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng đầu óc ngươi quá nặng, căn bản cái gì cũng nghe không rõ.

Chỉ là sức lực của hắn quá lớn, ôm ngươi có chút khó chịu, nhưng thân thể hắn thực mát mẻ, ngươi lại không tự giác súc vào trong l*иg ngực hắn.

Đôi mắt Mục Phạn Thiên ở trong đêm đen vẫn nhìn rõ, xuyên qua ánh trăng nhìn người trong l*иg ngực, vẫn là mặt, mày, môi,... làm hắn yêu thích như vậy. Nhưng cố tình lại nói ra những lời nói đó, rõ ràng hắn có thể cảm giác được ngươi không chán ghét hắn, thậm chí hắn biết ngươi bình thường làm cái gì, hắn cho rằng có thể cứ như vậy mà ở bên ngươi thật tốt, cứ như vậy mà sống một cuộc đời bình đạm cũng tốt.

Cho dù, không có địa vị và nữ nhân như kiếp trước.

Mục Phạn Thiên là trọng sinh, không ai biết. Mà hắn cũng nhìn ra được, ngươi cũng không phải là Vân Yên kiếp trước, ngươi là Vân Yên, là Vân Yên hắn yêu.

Kiếp trước hắn đã bị kẻ gian làm hại, mất đi hết thảy, mà những nữ nhân nói yêu hắn cũng đều rời đi hết, hắn chết không nhắm mắt, rồi hắn lại về tới Vân phủ nơi hắn nhận hết khinh nhục.

Bản thân không để Vân gia vào mắt nên hắn từ nhỏ đã bắt đầu vơ vét người và đồ hữu dụng cho sau này, nhưng hắn phát hiện, tiểu hôn thê của hắn tựa hồ có chút không giống. Hắn còn nhớ rõ kiếp trước Vân Yên đối với hắn không đánh thì mắng, ở đâu cũng không ngoại lệ. Nhưng mà lần này, nàng tự cho là mình rất hung dữ kêu hắn bưng trà đổ nước, kêu hắn chạy ra ngoài hẻm nhỏ chỉ vì mua một hộp phấn mặt cho nàng… Những hành vi đó so với kiếp trước mà nói căn bản là như gãi ngứa, huống chi, mỗi khi hắn bị thương sinh bệnh, người đầu tiên đưa dược tới đều là nàng, mặc dù nàng là kêu người khác đưa tới, nhưng đã trải qua một đời Mục Phạn Thiên nào xem mà không hiểu.

Chậm rãi, hắn càng ngày càng thích thấy nàng làm bộ kiêu căng lại giả bộ không giống, rất đáng yêu, nàng căn bản không biết bộ dáng nhỏ kia của mình có bao nhiêu người yêu thích…

Mục Phạn Thiên để mặc cho chính mình càng lún càng sâu, đến bây giờ đã không thể tự kềm chế, nhưng hắn không thèm để ý, vài thứ kia có cái gì tốt chứ, đều không sánh nổi Yên Nhi của hắn.

Nhưng vì cái gì, Yên Nhi sẽ nói ra những lời đó?

“Yên Nhi, Yên Nhi…”

Mục Phạn Thiên nhẹ nhàng sờ soạng gương mặt ửng đỏ của ngươi, đút ngươi ăn xong một viên đan dược, cảm nhận độ nóng trên người ngươi dần dần rút đi, mà nhiệt độ cơ thể hắn lại bởi vì ngăn cách với quần áo đơn bạc của ngươi mà bay lên (chú thích: như là nổi điên hay hứng tình). Ánh mắt Mục Phạn Thiên càng thêm nóng bỏng, mặt đầy si mê cuồng loạn.

Nếu Yên Nhi của hắn đã nói, thì hắn phải lấy được vài thứ kia, chỉ cần có thể làm Yên Nhi của hắn cao hứng, hắn có thể vì nàng mà mang hết tất cả thứ nàng muốn.

Bất quá, là với điều kiện, ngươi ngoan ngoãn chờ hắn trở về.

Nếu không…

----