Quyển 1 - Chương 11

Cô bị tình triều đột nhiên ập đến của anh dọa sợ, bả vai nhỏ run run. Anh nhìn liền buồn cười, ở trước ngực cô nhẹ nhàng nhéo một chút: “Anh còn tưởng rằng lá gan của em rất lớn.”

Cẩn Niên sợ hãi mà nói: “Em thật sự lấy dũng khí rất lâu đó.”

Lộ Ngộ đánh giá gương mặt phiếm hồng của cô, như là hoa đào sau cơn mưa, thanh mị uyển chuyển, anh bất đắc dĩ mà thở dài: “Cẩn Niên, là do anh không tốt. Anh lớn hơn em, lại không khống chế được chính mình.” Anh có trong nháy mắt liền muốn đem cô ăn luôn, cuối cùng vẫn là nhịn được.

“Anh đừng quên em được không?” Cẩn Niên không để bụng chuyện khác, chỉ năn nỉ chuyện này.

“Được, quay về đi, cũng sắp khai giảng rồi, ngoan ngoãn học tập.” Trong lòng Lộ Ngộ cũng biết anh rất khó quên được cô gái nhỏ này. Ngón tay anh vén lên tóc mái cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô hơi hơi nghiêng mặt, ánh mắt xấu hổ rũ xuống, bên cổ còn có dấu vết bị anh mυ"ŧ hôn, như là một vị tiểu tiên nữ ngã xuống phàm trần bị chính mình tùy ý khi dễ. Lộ Ngộ lại dâng lên một tia xúc động, thở một lại hơi áp đi xuống: “Nghe lời, trở về đi.”

“Anh ôm em một cái đi. Em từng nhìn đến anh ở dưới lầu ôm Hàm Thanh tỷ. Anh cũng ôm em một cái như vậy được không?” Cô nghiêng thân mình về trước, đôi tay vòng lấy vòng eo anh rầu rĩ mà nói.

“Cẩn Niên, yêu sớm sẽ chậm trễ việc học tập.”

“Anh ôm em, em liền chuyên tâm học tập.”

Biết rõ cô không đáng tin, Lộ Ngộ vẫn là nhịn không được mà ôm lấy cô, cô chặt chẽ mà dán ở trên người anh than thở nói: “Trên người của anh thực ấm, em thích bị ôm như vậy.”

“Được rồi sao?” Cằm anh gác ở trên đỉnh đầu cô, hơi hơi cọ cọ.

“Vậy anh lại kêu em một tiếng Niên Niên, em liền về nhà.”

Lộ Ngộ cảm thấy cô thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, lại vẫn là ma xui quỷ khiến mà mở miệng: “Niên Niên.”

Cẩn Niên không dám có yêu cầu quá xa vời, này đó đã là đủ rồi. Cô buông tay ra nói: “Cuối tuần em viết thư gửi qua cho anh. Anh nhận được cũng viết cho em một bức, không cần phải viết rất nhiều, khiến cho em biết địa chỉ là đúng, anh đã nhận được thư là tốt rồi.”

“Ân, anh nhớ rồi. Được rồi, lại không quay về mẹ em sẽ ra tới tìm em. Về sau vẫn còn có thể gặp mặt.” Lộ Ngộ xoa xoa cô đầu, lại ở bên cổ cô lau lau, dấu vết đã không có rõ ràng như vậy nữa. Bọn họ sóng vai trở lại, cô lưu luyến không rời, mắt trông mong mà nhìn Lộ Ngộ.

“Anh trở về phải nói cho em.”

“Anh biết rồi.” Lộ Ngộ nhìn cô vào nhà, trong lòng vừa chua lại vừa ngọt.

Hàm Thanh cũng tìm một chỗ thực tập, liền ở tại địa phương, cho nên tạm thời có một đoạn thời gian sẽ không trở lại trường. Hai người từ sau khi yêu nhau còn chưa từng trải qua yêu xa, đột nhiên chợt gặp phải phân biệt, Hàm Thanh rất là không nỡ, bất chấp đang ở trước mặt cha mẹ Lộ Ngộ, ôm lấy Lộ Ngộ nói: “Nhớ rõ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em. Em có rảnh liền đi thăm anh.”

“Anh biết rồi. Em cũng vậy, thực tập thuận lợi. Có chuyện nhớ rõ kịp thời nói với anh. Ở đơn vị thực tập không cần quá hiếu thắng, sẽ dễ dàng đắc tội với người.” Lộ Ngộ ôn tồn nói.

“Em biết rồi. Vốn dĩ nghỉ hè muốn mỗi ngày đều cùng anh ở bên nhau, đáng tiếc trong khoảng thời gian này đều bận.” Hàm Thanh thở dài, lôi kéo tay anh quyến luyến mà nói.

Lộ Ngộ gần đây đều bận rộn giúp Cẩn Niên học bù, cho nên thời gian làm bạn với Hàm Thanh cũng rất ít. Anh có chút chột dạ cùng áy náy, nâng lên tay cô hôn hôn đầu ngón tay cô, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, chờ chúng ta đều có thời gian, chúng ta đi ra ngoài du lịch đi.”

Lộ mẫu vỗ vỗ bả vai Hàm Thanh khuyên giải an ủi nói: “Được rồi, Lộ Ngộ cũng phải lên xe, đừng khổ sở quá, lại không phải không gặp được nữa.”

Lộ Ngộ cùng ba mẹ vẫy vẫy tay: “Ba mẹ cũng nhanh trở về đi, thời tiết nóng như vậy, cẩn thận bị cảm nắng. Không cần lo lắng cho con.”

“Tới trường học nhớ gọi điện thoại cho em.” Hàm Thanh ở trạm nhập khẩu đối với Lộ Ngộ hô.

“Anh biết rồi.” Lộ Ngộ cầm lấy rương hành lý tiến vào nhà ga. Kiểm phiếu xong, anh bước lên xe lửa, đem rương hành lý cất đi, ở trên chỗ ngồi lấy ra di động, theo thói quen mà đi xem có tin nhắn của Cẩn Niên hay không. Quả nhiên, trên tấm chân dung mèo con kia có điểm đỏ: “Lộ Ngộ ca, thuận buồm xuôi gió, thực tập thuận lợi. Chớ quên em nha.”

Hôm nay cô quay lại trường, phỏng chừng di động đã bị ba mẹ tịch thu. Anh có thể tưởng tượng bộ dáng cô cầm di động đưa vào mấy chữ này, đôi mắt cong cong, ngọt ngào mà cười, còn có chút ngượng ngùng. Cô giống như luôn là như vậy, ôn ôn nhu nhu đến, mang theo chút tâm tư của thiếu nữ, rồi lại ngây thơ mờ mịt.

Lộ Ngộ click mở tấm chân dung mèo con kia nhìn nhìn, hình ảnh lộ ra một góc váy trắng của cô gái nhỏ, đầu ngón tay anh vuốt ve một chút, trong lòng mềm mại.

Cô hiện tại đang làm cái gì, hẳn là buồn bã ỉu xìu mà ghé vào trên bàn học nghe giáo viên khai giảng tổng động viên, lại muốn đối mặt với một đống bài thi cùng bài tập.