Quyển 1 - Chương 12

Lộ Ngộ nhớ tới lần trước Trình mẫu tới trong nhà cùng Lộ mẫu nói chuyện, Cẩn Niên học lệch rất nghiêm trọng, khai giảng chính là lớp 12, Trình mẫu thực lo lắng: “Bà nói nó làm sao bây giờ? Thi vào đại học so với thi lên thạc sĩ còn khó hơn, vẫn là đến khoa chính quy vào một cái trường học tốt.”

Lộ mẫu an ủi nói: “Bà không phải nói Cẩn Niên vẽ tranh có chút thiên phú sao? Khiến cho con bé đi thi năng khiếu đi.”

Trình mẫu lo lắng sốt ruột: “Cũng là tôi làm chậm trễ Cẩn Niên, lúc trước luôn là cảm thấy nó nỗ lực là có thể có tiến bộ, chính là đến bây giờ vẫn là không được. Hiện tại chỉ còn một năm lại làm nó đi thi năng khiếu, này không phải đều chậm trễ rồi sao?”

Lộ mẫu nói: “Cẩn Niên nhà bà là một cô gái nhỏ thực ngoan ngoãn, bà đừng luôn là đả kích quở trách nó, nên cổ vũ nhiều hơn.”

Lộ Ngộ chưa từng thấy Cẩn Niên vẽ, bất quá trên sách bài tập của Cẩn Niên che kín hoa hoa cỏ cỏ mà cô phác họa ra tới, vẫn là có chút sức tưởng tượng, đương nhiên cũng thuyết minh cô đi học không có nghiêm túc nghe giảng. Anh tạm thời không có trả lời cô, vẫn là chờ cô gửi thư tới cho anh, anh lại ở trong thư nói với cô đi.

Hành trình dài gần bốn tiếng, Lộ Ngộ dựa ở trên lưng ghế, khép mắt lại bắt đầu tự hỏi quan hệ giữa anh cùng Cẩn Niên. Anh biết chính mình là không có đạo đức, phản bội bạn gái. Chính là ngày đó ở phòng ngủ hôn nồng nhiệt, còn có tối hôm qua ở thang lầu thân mật, đều xem như Lộ Ngộ chủ động. Mà quan hệ giữa anh cùng Hàm Thanh, anh kỳ thật vẫn luôn là bị lôi kéo hành động. Hàm Thanh thích anh liền thổ lộ, anh thưởng thức Hàm Thanh ưu tú, hơn nữa một chút kiêu ngạo của tuổi dậy thì, cũng liền đồng ý.

Yêu đương càng nhiều là Hàm Thanh kéo anh đi về phía trước, bất quá anh cũng từng nghĩ đến tương lai của anh cùng Hàm Thanh, tìm một tòa thành thị định cư, mua một căn hộ, sinh một đứa con thuộc về bọn họ.

Chính là Cẩn Niên đem suy nghĩ của anh bỗng nhiên nhiễu loạn, anh bắt đầu ảo tưởng nếu người kia là Cẩn Niên, tương lai của bọn họ lại là như thế nào? Về sự nghiệp, cô thích hợp tìm một công việc ổn định cùng vẽ tranh có liên quan, tự cấp tự túc là được. Anh không cần cô ra tiền dưỡng gia. Trong sinh hoạt cô chân tay vụng về, khẳng định có rất nhiều chuyện yêu cầu anh thu thập cục diện rối rắm cho cô. Sau đó cô sẽ nước mắt lưng tròng mà xin lỗi anh, nói không chừng sẽ ôm anh ở trong lòng ngực anh làm nũng, thanh âm mềm mại, tựa như tối hôm qua ở chỗ thang lầu, anh liền có thể cố ý xụ mặt đem cô để ở trên tường khi dễ một phen.

Đó là cảm giác mà Hàm Thanh chưa bao giờ mang đến cho anh.

Hàm Thanh độc lập, bình tĩnh, dưới đa số tình huống không cần Lộ Ngộ trợ giúp, bọn họ cùng ngồi cùng ăn, từng người phấn đấu.

Lộ Ngộ mở mắt ra, thở dài. Xem ra, anh cũng không phải là “một nam nhân tốt”.

Cẩn Niên thừa dịp cuối tuần đi tự học trộm viết một bức thư, sau khi tan học lấy tem cùng phong thư, thành kính lại nghiêm túc mà nhét vào hòm thư, chờ mong Lộ Ngộ có thể nhanh chóng nhận được. Lộ Ngộ ba ngày sau nhận được bức thư đầu tiên của Cẩn Niên. Vẫn là bạn cùng phòng đưa cho anh: “Nha, vậy mà còn có người viết thư cho cậu. Chữ lại còn rất xinh đẹp, vừa thấy liền biết không phải nam sinh. Lộ Ngộ, nói thật đi, có phải cậu lén Hàm Thanh làm chuyện xấu gì hay không?”

Lộ Ngộ đoạt lấy, mặt không đổi sắc mà mở miệng: “Quản nhiều như vậy làm gì?”

Bạn cùng phòng cười hắc hắc, cũng không hỏi nhiều, lại đi học tập.

Lộ Ngộ có chút vội vàng mà ngồi ở trên bàn học chuẩn bị xem thư, phong thư vừa thấy chính là loại hình mà Cẩn Niên thích, giấy màu xanh phối hợp với hình động vật nhỏ. Anh thật cẩn thận xé mở, bên trong là hai tờ giấy viết thư, còn có một tấm ảnh chụp. Anh trước nhìn nhìn ảnh chụp, phát hiện không phải Cẩn Niên mà là Kiều Kiều của cô. Anh cảm thấy buồn cười, cũng có chút mất mát.

Kỳ thật Cẩn Niên rất ít khi tự chụp, bằng hữu vòng của cô đa số vẫn là ảnh phong cảnh. Hàm Thanh cùng cô là tương phản, đi đến bất cứ địa phương nào đều phải tự chụp lưu niệm. Ảnh trên bằng hữu vòng thuần một sắc đều là lửa cháy môi đỏ.

Lộ Ngộ mở ra giấy viết thư, đọc một lượt, Cẩn Niên viết có chút vụn vặt, phía trước là sau khi khai giảng việc học nặng nề, cô cảm thấy chính mình có chút theo không kịp, mẹ làm cô đi thi năng khiếu, tháng 10 liền phải làm cô đi ngoài tỉnh học lớp phụ đạo chuyên ngành, có khả năng là vừa đi vài tháng cũng không thể về nhà. Cô không biết chính mình có thể thi đậu hay không, nhưng là cũng phải thử một chút.

Mặt sau chính là sự nhớ nhung đối với anh, rất nhớ anh, đáng tiếc chính mình không có di động không thể cùng anh gửi tin nhắn.

Cuối cùng chính là mong ước anh hết thảy thuận lợi. Chờ đợi anh trả lời.

Lộ Ngộ mỉm cười xem xong, sau đó đem giấy viết thư gấp lại, cùng ảnh chụp bỏ vào phong thư để vào trong folder.

Hàm Thanh không ở đây, anh liền đem một tấm ảnh duy nhất của Cẩn Niên trong máy tính một lần nữa gửi đến trên điện thoại. Bạn cùng phòng đứng ở phía sau lưng anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Đây là tiểu tiên nữ nhà ai, đẹp như vậy? Lộ Ngộ, cậu có phải đã nɠɵạı ŧìиɧ hay không?”

Lộ Ngộ khép lại máy tính, có chút lúng túng: “Em gái hàng xóm, lúc nghỉ hè mình giúp em ấy học thêm.”

“Vậy cậu tại sao còn có ảnh chụp của người ta?”

Lộ Ngộ suy nghĩ một chút, có chút mê mang mà nhìn bạn cùng phòng: “Làm thế nào để xác định chính mình thích một người?”

Bạn cùng phòng giật mình: “Cậu không thích Hàm Thanh sao?”

Lộ Ngộ im lặng.

Bạn cùng phòng lại nói: “Nói vô sỉ một chút, chính là ngày đêm nhớ nhung, còn muốn đem người ta kéo lên giường. Cậu xem, mình muốn đem tiểu tiên nữ này kéo lên giường, nhưng là sẽ không ngày đêm nhớ nhung. Cho nên mình hiện tại không thích cô ấy.” Lộ Ngộ âm ngoan mà trừng anh một cái.

Bạn cùng phòng cười nói: “Nhìn xem, cậu ghen tị. Mình nói cậu nɠɵạı ŧìиɧ cậu còn không chịu thừa nhận. Nhanh chóng sắp xếp cho tốt, cẩn thận Hàm Thanh đã biết làm cậu ăn đủ đó.”

Lộ Ngộ cũng muốn kịp thời ngưng hẳn, Cẩn Niên còn nhỏ, anh phải gánh vác trách nhiệm này. Vì thế cùng ngày anh liền gửi một bức thư cho Cẩn Niên, ân cần dặn dò làm cô yên tâm học tập, anh đã có bạn gái, giữa bọn họ thân mật là hành vi sai lầm, mong cô thi đậu một trường đại học tốt, không cần đem thời gian lãng phí ở trên người anh.

Anh lời ít mà ý nhiều, chỉ viết mấy câu. Sau khi gửi xong, trong lòng lại có chút vắng vẻ. Cẩn Niên sau khi nhìn đến sẽ có phản ứng gì? Cô khẳng định lại là một mình rầu rĩ mà khóc. Anh chỉ có thể làm như vậy, lại tiếp tục dây dưa, đối với bọn họ đều không tốt.

Anh trở lại phòng ngủ, mở ra folder, lại nhìn đến lá thư kia, có cái thanh âm nhắc nhở anh nên đem phong thư này xé đi, không lưu một chút ràng buộc nào. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ là để ở lòng bàn tay nhìn nhìn, một lần nữa gác ở trên giá sách.