Quyển 2 - Chương 44

Chuyện làm mai liền như vậy không giải quyết được gì, làm ầm ĩ một hồi, Vận Uyển tựa hồ chỉ có thể gả cho Lâm Hoa. Lâm Hoa ngồi ở trên bậc cửa lau mặt một phen, Lâm Đàn ở phía sau anh nhẹ nhàng đá một chút, hỏi: “Đừng phiền nữa, Vận Uyển là một cô gái tốt, em cưới người ta không phải khá tốt sao?”

Lâm Hoa ủ rũ cụp đuôi, nhìn thoáng qua Lâm Đàn lẩm bẩm: “Anh hai, anh không hiểu.”

Lâm Đàn dựa gần anh ngồi xuống: “Em không thích Vận Uyển?”

“Thích a, em ấy là em gái nhỏ bé của em, sao có thể không thích? Chính là em chỉ xem em ấy như là em gái. Vận Uyển xác thật rất tốt, nhưng em đối với em ấy không có loại tình cảm này. Lúc trước cha mẹ vì sao phải đính hôn cho chúng em, như thế nào không cho em ấy làm con dâu nuôi từ bé của anh?” Lâm Hoa thở dài.

“Nói bậy gì đó, cẩn thận làm chị dâu em nghe thấy. Nghe lời cha mẹ đi, Vận Uyển ở nhà chúng ta mấy năm nay, em cũng không nỡ làm em ấy gả đến trong nhà người khác chịu khổ đúng không?” Lâm Đàn ở trên đầu anh xoa xoa.

Lâm Hoa im lặng một lát, ngón tay ở trên mặt đất vẽ vòng, tự giễu cười nói: “Được rồi, em cưới. Dù sao em đời này cũng không còn cơ hội gì nữa.”

Vận Uyển cứ như vậy gả cho Lâm Hoa, ngày thành thân, Lâm gia nhị lão vui vẻ đến không khép miệng được. Đêm động phòng hoa chúc, Lâm Hoa nhẹ nhàng vén lên khăn voan đỏ của Vận Uyển, nhìn đến gò má phù dung dính phấn kia, đáy lòng bỗng nhiên mềm nhũn, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi cô: “Mệt mỏi rồi sao?”

Vận Uyển cười cười: “Còn tạm.”

Lâm Hoa cầm chút đồ ăn để tới trên bàn nhỏ: “Lại đây, hai chúng ta ăn một chút đi.”

Vận Uyển từ nhỏ cùng anh quan hệ thực tốt, hiện giờ thành thân cũng không có sự thẹn thùng của cô dâu mới. Hai người ăn cơm xong, Lâm Hoa buông chiếc đũa trịnh trọng mà nói: “Vận Uyển, anh muốn nói một chuyện với em.”

“Ân, anh nói đi.”

Lâm Hoa nhìn vào đôi mắt của Vận Uyển, trong trẻo như vậy, làm anh vô cớ hoảng hốt: “Vận Uyển, trong lòng anh có người khác. Chúng ta là không thể nào, anh không buông được cô ấy.”

Vận Uyển cắn cánh môi, giây lát, gật gật đầu, hiểu rõ trong lòng: “Khó trách anh vẫn luôn cự tuyệt hôn sự. Thực xin lỗi, anh ba, làm anh vẫn luôn khó xử như vậy.”

Lâm Hoa cười khổ, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Anh không có việc gì, là anh có lỗi với em, không thể cho Vận Uyển một cuộc sống hạnh phúc được.”

Vận Uyển an ủi nói: “Anh ba, hai người nếu là về sau còn có cơ hội gặp mặt, hoặc là… Như thế nào đều được, anh có thể nói với em, em có thể giúp hai người.”

Trong lòng Lâm Hoa mềm mại, nhịn không được ở trên đầu Vận Uyển xoa nhẹ một phen: “Em gái của anh thật tốt.”

Trước mặt người khác, Lâm Hoa cùng Vận Uyển biểu hiện như là một đôi vợ chồng mới cưới. Chính là ở trong phòng nhỏ của hai người, hai người vẫn ở chung như anh em. Lâm Hoa dạy cô viết chữ, dạy cô làm thơ, Vận Uyển học rất cẩn thận, nằm ở trên bàn nhỏ từng nét bút mà viết. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, Lâm Hoa mặc áo vào ra cửa dò hỏi, Lâm Đàn nôn nóng mà nói: “Chị dâu của em không thoải mái, anh đưa cô ấy đi xem thầy lang.”

Vận Uyển gác xuống bút chặn lại nói: “Anh hai, có cần chúng em đi cùng anh hay không?”

“Không cần, các em ở lại với cha mẹ đi, một mình anh đi là được.” Anh bế ngang vợ mình lên xe liền rời đi. Vận Uyển thực lo lắng, bên ngoài lại rơi tuyết, cô đứng ở cửa lo âu mà nhìn bóng dáng của Lâm Đàn. Lâm Hoa khuyên giải an ủi nói: “Đừng lo lắng, anh hai là người có phúc, nhất định sẽ bình an trở về.”

Nhưng mà Lâm Hoa không có đoán đúng, đứa bé kia không có giữ được. Lâm Đàn cùng vợ là Nhậm Từ đều rất khổ sở, thành thân bảy năm, đây là đứa con thứ ba mà bọn họ mất đi. Chị dâu sinh non, ốm đau trên giường, tâm tình cũng không tốt. Vận Uyển mang cháo gạo kê bí đỏ tiến vào, ngồi ở bên cạnh giường: “Chị dâu, mẹ nấu cháo cho chị, chị ăn một chút đi.”

Nhậm Từ vẫn luôn không quá thích cô em chồng không có quan hệ huyết thống này, đặc biệt là sau khi cô lớn lên, yêu yêu kiều kiều, đôi mắt giống như biết nói, như là phòng cướp mà đề phòng chồng mình cùng Vận Uyển thân cận. Sau lại Vận Uyển cùng em chồng thuận lợi thành hôn, trong lòng cô ta dễ chịu hơn một chút. Nhưng hiện tại con lại mất, cả người cô ta tiều tụy bất kham, Vận Uyển lại vẫn là xinh đẹp yêu kiều như vậy, như là một đóa bách hợp nở rộ. Trong lòng cô ta tức giận, lạnh lùng nói: “Để chỗ đó đi, lát nữa tôi uống. Cô cũng đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi.”

Vận Uyển gật gật đầu, cũng không nói nhiều liền ngượng ngùng đi rồi. Lâm Hoa vừa lúc nghe thấy, cằm giơ giơ lên nói với Vận Uyển: “Đừng để ý đến chị ta, chị ta muốn ăn sẽ tự mình ăn. Em không cần phải xen vào, làm mẹ quản chị ta là được.” Lâm Hoa khi còn nhỏ đi nhà chị dâu chơi, em trai chị ta ỷ vào địa bàn nhà mình, đem Lâm Hoa đẩy vào trong sông thiếu chút nữa chết đuối. Lâm Hoa bò lên tới đem tên nhãi ranh kia đánh một trận bầm dập, kết quả quay đầu lại Nhậm Từ đối với Lâm Hoa chửi ầm lên, nói là Lâm Hoa bắt nạt em trai mình.

Lâm Hoa từ trước đến nay mang thù, vì chuyện này liền cùng Nhậm Từ xa cách. Nhậm Từ sau lại còn hay châm chọc mỉa mai Vận Uyển, Lâm Hoa liền lôi kéo Vận Uyển ở trong phòng viết chữ, không để ý đến Nhậm Từ.