Quyển 2 - Chương 45

Lâm mẫu cùng Vận Uyển dọn chén đũa xong, chờ những người khác vào bàn ăn cơm. Lâm Đàn vai trần từ bên ngoài tiến vào, vừa mới đi giếng lấy nước, trên người anh còn chảy mồ hôi ròng ròng. Vận Uyển ngoái đầu nhìn lại thấy là anh, nhoẻn miệng cười, lại có chút ngượng ngùng: “Anh hai, anh mau ngồi xuống ăn cơm đi. Mẹ với em có làm bánh, anh mau nếm thử.”

Lâm Đàn cười nói: “Tay nghề của Vận Uyển càng ngày càng tốt, từ xa đã nghe thấy mùi thơm rồi.” Anh giơ tay theo thói quen mà xoa xoa tóc cô, cũng không có gì ái muội, chỉ là xem cô như là em gái thôi. Chính là trong lòng Vận Uyển lại nai con chạy loạn.

Nhậm Từ từ trong phòng đi ra, thấy một màn như vậy, cười lạnh một tiếng. Cô ta khoan thai đi vào bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm đĩa bánh cười lạnh vài tiếng: “Tay nghề của Vận Uyển thật đúng là không tồi, câu đến anh hai của cô sớm như vậy liền trở về.”

Vận Uyển ngượng ngùng, không có nói nhiều, chỉ đem chiếc đũa đưa cho Nhậm Từ liền vội vàng trở lại phòng bếp.

Lâm mẫu vội hỏi: “Sao lại vào nữa? Đi ra ngoài chờ ăn cơm là được.”

Vận Uyển muốn nói lại thôi, chỉ là cúi đầu đi theo phía sau bà giúp đỡ.

Lâm mẫu vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài, lập tức hiểu rõ, Nhậm Từ nhằm vào Vận Uyển cũng không phải một ngày hai ngày. Bà đi đến bên cạnh Vận Uyển khuyên giải an ủi nói: “Chị dâu con nói chuyện từ trước đến nay khó nghe, thói quen là được. Chờ lát nữa ăn cơm con cùng Xuân Hỉ đi ra bờ sông giặt quần áo đi, tránh cùng chị dâu con xung đột.” Vận Uyển gật gật đầu.

Nhà chính, Lâm Đàn bẻ bánh bột ngô đưa cho Nhậm Từ: “Em luôn nhằm vào Vận Uyển làm gì? Vận Uyển còn không đủ đáng thương sao? Lâm Hoa mới vừa đi, em ấy một mình lẻ loi hiu quạnh, em liền không thể bớt tranh cãi sao?”

Nhậm Từ nhìn thoáng qua bánh kia, châm chọc nói: “Đúng vậy, em gái của anh là đáng thương nhất. Tái giá không phải là được rồi sao? Cũng không phải gả không ra.”

Lâm Đàn ăn bánh bột ngô trong tay, cũng lười đến cùng cô ta nhiều lời.

Trên bàn cơm, Vận Uyển cúi đầu thực nhanh liền ăn xong cơm sáng. Lâm Đàn muốn ra ruộng làm việc, trước khi đi lại cùng Nhậm Từ lý luận vài câu, trong lòng phiền muộn. Vận Uyển bưng bồn gỗ, bên trong đều là quần áo trong nhà, Lâm Đàn đi đến cạnh cửa gặp phải cô hỏi: “Đi bờ sông?”

Vận Uyển điềm tĩnh mà cười cười: “Cùng Xuân Hỉ đi chung.”

Lâm Đàn sờ sờ cái mũi, thay Nhậm Từ xin lỗi: “Thân mình chị dâu em không thoải mái, nói chuyện khó tránh khỏi có chút khó nghe. Em nhịn một chút, chờ cô ấy đỡ hơn liền không có việc gì nữa.”

Vận Uyển nhấp miệng cười, vẫn là ôn nhu thẹn thùng như vậy. Trái tim Lâm Đàn mềm nhũn, lại nghĩ đến em trai Lâm Hoa chết bệnh, an ủi cô nói: “Vận Uyển, đừng suy nghĩ lung tung, anh cùng cha mẹ đều xem như là con gái, em gái ruột. Em liền an tâm ở trong nhà, mọi thứ vẫn giống như lúc trước vậy.”

“Em biết mà, anh hai không cần lo lắng cho em.” Vận Uyển ngoan ngoãn mà đáp lời.

Xuân Hỉ là chị em tốt của Vận Uyển, hai người ở bờ sông một bên nói chuyện phiếm một bên giặt quần áo. Lâm Hoa đi rồi, Xuân Hỉ cũng thực quan tâm Vận Uyển. Khoảng thời gian trước tinh thần Vận Uyển thực sa sút, hôm nay cảm xúc khá hơn nhiều, còn có thể chủ động nói giỡn, Xuân Hỉ cũng là nhẹ nhàng thở ra. “Cô chị dâu kia của cậu còn làm khó cậu sao?” Trên đường trở về Xuân Hỉ trộm hỏi cô.

Vận Uyển bất đắc dĩ mà nói: “Anh hai nói thân mình chị ấy không thoải mái, khó tránh khỏi tâm tình không tốt.”

Xuân Hỉ mỉm cười nói: “Mình mới không tin đâu, cô chị dâu kia của cậu chính là có tiếng khắc nghiệt. Mình lần trước không cẩn thận làm dơ váy của chị ta, đến bây giờ vẫn thường hay liếc xéo mình.”

Vận Uyển thở dài, cũng không nói thêm gì nữa. Xuân Hỉ tới nhà trước, Vận Uyển một mình đi ở trên đường nhỏ, vừa đi vừa ca hát. Đi được một lát, rừng cây phía sau bỗng nhiên sàn sạt rung động, có tiếng bước chân vang lên. Vận Uyển lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, là tên lưu manh có tiếng trong thôn Lưu Quý Phát. Lúc trước anh ta từng quấy rầy Vận Uyển một lần, bị Lâm Hoa thấy được, đem Lưu Quý Phát đánh bầm dập một trận. Vận Uyển không muốn sinh sự, vội vàng chạy về phía trước. Lưu Quý Phát bước nhanh đi lên ngăn ở trước mắt cô, hì hì cười nói: “Em gái Vận Uyển, thật trùng hợp a.” Vận Uyển tránh đi anh ta, anh ta lại một phen túm chặt bím tóc cô cười hắc hắc: “Vội cái gì a Vận Uyển, thằng chồng đoản mệnh kia của em đã không còn, em có phải đang thiếu nam nhân thao em hay không? Tôi có thể thỏa mãn em a.”

Vận Uyển vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cả giận nói: “Anh mau buông tay! Bị người thấy được anh liền không yên đâu.”

“Ai sẽ thấy? Lâm Hoa không còn nữa, tôi xem ai có thể cứu em.” Nói xong, Lưu Quý Phát cười dâʍ đãиɠ kéo Vận Uyển hướng về phía sau rừng cây đi. Vận Uyển dùng sức giãy giụa, lại bị Lưu Quý Phát nảy sinh ác độc tàn nhẫn quăng một bạt tai. Vận Uyển tức khắc cảm thấy ngũ quan đau đớn, lỗ tai ong ong vang lên. Lưu Quý Phát vuốt ve mặt cô, da thịt vô cùng mịn màng, si mê mà nói: “Cũng thật xinh đẹp, mỹ nhân như vậy thật hời cho cái tên Lâm Hoa kia. Hôm nay ông đây làm em nhìn xem bảo bối của nam nhân, bảo đảm so thằng chồng đoản mệnh kia của em càng làm em sảng khoái.”

Vận Uyển nỗ lực xô đẩy, chính là sao có thể bằng sức lực của Lưu Quý Phát. Chỉ chốc lát sau đã bị Lưu Quý Phát lột áo ấn ở trên mặt đất. “Không cần… Cút ngay… Không cần…” Cô ô ô bất lực mà tuyệt vọng, chỉ là bộ dáng quần áo bất chỉnh hoa lê dính hạt mưa như vậy ngược lại càng làm Lưu Quý Phát thích thú.