Quyển 2 - Chương 46

Lâm Đàn hôm nay làm việc cả một buổi sáng, luôn cảm thấy mí mắt giựt giựt không yên. Mắt trái giựt là tài, mắt phải giựt là tai, mà mắt phải của anh cứ nhảy không ngừng. Lâm Đàn nghĩ thầm trở về nhìn xem, nhưng đừng là trong nhà xảy ra chuyện gì. Bình thường về nhà anh đều là đi đường lớn, hôm nay có chút lo lắng liền đi đường tắt. Đi đến một nửa ngang qua chỗ rừng cây, mơ hồ nghe được thanh âm thiếu nữ khóc cầu. Lâm Đàn dừng lại bước chân, thanh âm kia rất quen thuộc, hình như là…

Lưu Quý Phát tham lam mà nhìn Vận Uyển lộ ra tới da thịt tuyết trắng, trong thôn này Vận Uyển luôn là có vẻ cùng những thiếu nữ khác không hợp nhau. Cô thật sự quá đẹp, lả lướt nhu nhược giống như tiên nữ Dao Trì, kí©h thí©ɧ nam nhân muốn đem cô đè ở dưới thân bộc phát thú tính. Lưu Quý phát nhịn không được, nhanh chóng lấy ra côn ŧᏂịŧ, liền phải đi cởϊ qυầи của Vận Uyển. Bỗng nhiên, cổ áo bị người từ phía sau một phen nắm lên, trên mặt hung hăng mà ăn một quyền.

“Ai u! Mẹ mày!” Lưu Quý phát ôm đầu thống khổ mà kêu rên, kết quả vừa thấy thế nhưng là Lâm Đàn, lúc này tức khắc luống cuống. Lâm Đàn so với Lâm Hoa càng thêm khó chọc a, “Không phải, không phải, Lâm đại ca anh đừng xúc động, em sai rồi, em sai rồi, em là thích Vận Uyển…” Lâm Đàn nơi nào chịu nghe, anh đã sớm nghe Lâm Hoa nói qua, tên khốn này đối với Vận Uyển có chút tâm tư xấu xa. Hiện tại vừa thấy đến hắn ta khinh nhục Vận Uyển, tức khắc trong cơn giận dữ, tiến lên ấn Lưu Quý Phát chính là đánh một trận, thẳng đến đem tên khốn này đánh đầy đất lăn lộn, trong miệng phun ra một búng máu, lại gãy mấy cái răng.

Ngực Lâm Đàn phập phồng, cũng không muốn nháo ra mạng người. Hơn nữa, thanh danh của Vận Uyển cũng không thể bị làm hư. Anh nắm chặt quyền uy hϊếp Lưu Quý phát, nếu dám đem chuyện này nói ra bên ngoài, Lâm Đàn bảo đảm sẽ phế đi mệnh căn của anh ta. Lưu Quý Phát sợ tới mức tè ra quần mà chạy đi.

Vận Uyển bị Lưu Quý Phát đánh mấy bàn tay, gương mặt đều sưng lên, hôn mê trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm xin tha. Lâm Đàn chạy nhanh qua đem Vận Uyển bế lên, áo cô rời rạc lộ ra một đoạn đầu vai mượt mà, xem đi xuống còn có thể mơ hồ nhìn đến dưới yếm phồng lên kiều nhũ.

Lâm Đàn lập tức quay đi, cảm giác yết hầu có chút hơi ngứa. Trong ấn tượng của anh, Vận Uyển vẫn luôn là cô bé nhỏ nhút nhát sợ sệt kia. Cho dù là sau khi cùng Lâm Hoa thành hôn cũng vẫn kiều kiều nhược nhược như cũ, thực đáng yêu. Hiện tại mới phát hiện, cô cũng đã trưởng thành, có thiếu nữ lả lướt cùng vũ mị.

Vận Uyển nỗ lực mở mắt ra, mông lung mà nhận ra tới là Lâm Đàn cứu chính mình, vội vàng đứt quãng mà nói: “Anh hai, trước, trước đừng mang em trở về, cha mẹ sẽ lo lắng…”

Lâm Đàn ôm tay cô, đau lòng hỏi: “Được rồi, em muốn thế nào, anh đều nghe em.”

Vận Uyển rúc vào trong lòng ngực anh, một lần nữa nhắm mắt lại: “Anh hai, anh làm em nghỉ một lát.” Bả vai cô run run, ủy khuất sợ hãi mà khóc lên: “Cảm ơn anh đã cứu em. Lúc ấy em sợ quá… Nếu là anh không có tới cứu em, em liền cắn đầu lưỡi …”

Lâm Đàn cũng có chút nghĩ mà sợ, thấy cô khóc đến đáng thương như vậy, đáy lòng mềm nhũn, đem cô ôm chặt hơn nữa chút: “Không có việc gì, anh hai ở đây, không cần sợ.” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Vận Uyển, ngón tay thô ráp vuốt ve vài cái, lại cảm thấy vừa rồi đánh Lưu Quý Phát vài cái kia vẫn là không hả giận. Vận Uyển ở nhà đều là được nuông chiều, mọi người đều luyến tiếc động đến một đầu ngón tay của cô, hiện tại cư nhiên bị thương thành cái dạng này.

Vận Uyển khóc đủ rồi mới lấy lại tinh thần, cảm thấy bộ dáng này của hai người quá mức thân mật. Lâm Đàn lại không nghĩ nhiều, còn giúp cô đem quần áo sửa sang lại xong hỏi: “Đỡ hơn chút nào không?”

“Em đỡ hơn rồi. Anh hai, không cần nói cho cha mẹ được không?” Cô xoa xoa cổ tay, nhìn Lâm Đàn do dự một chút mới hỏi.

Lâm Đàn thở dài, cũng chỉ đành đồng ý: “Kia cũng phải tìm một cái cớ.”

Vận Uyển nói: “Liền cùng cha mẹ nói em và Xuân Hỉ giặt quần áo cùng những người khác cãi nhau, lôi kéo liền thành cái dạng này.” Có rất nhiều thiếu nữ giặt quần áo bên bờ sông, ngẫu nhiên nói hai câu thật đúng là có khả năng động tay, cũng đủ làm một cái cớ.

Lâm Đàn đồng ý, giúp cô đem quần áo đã giặt rớt trên mặt đất một lần nữa thu lên: “Anh hai mang em trở về.” Vận Uyển chậm rãi đứng lên, hai chân bủn rủn vô lực, Lâm Đàn đỡ cô nói: “Nếu không đi được liền để anh hai cõng em.”

Vận Uyển dựa vào trên thân cây, bình tĩnh lại, lông mi còn treo nước mắt, nỗ lực lộ ra một chút ý cười: “Chờ một chút thì tốt rồi.”

Lâm Đàn thực đau lòng, cuối cùng vẫn là cong lưng, một tay sau lưng nắm lấy cổ tay của cô: “Tới đây, anh hai cõng em trở về.”

Vận Uyển nhìn tấm lưng dày rộng của Lâm Đàn, còn có bàn tay ấm áp trên cổ tay. Bàn tay anh cùng Lâm Hoa bất đồng, Lâm Hoa luôn là cầm bút, rất ít làm việc nhà nông, chỉ có chỗ cầm bút có vết chai hơi mỏng. Tay Lâm Đàn lại rất thô ráp, chính là so với Lâm Hoa càng hữu lực. Vận Uyển chần chờ một chút, có chút câu nệ mà ghé vào trên lưng anh. Lâm Đàn cười nói: “Em thật là nhẹ. Anh thấy em ăn cơm không nhiều lắm, về sau vẫn là ăn nhiều một chút, cứ như vậy gió thổi qua đều ngã.”

“Ân, em nghe lời anh hai.” Thanh âm mềm ấm của cô gái nhỏ ở bên tai Lâm Đàn vang lên. Lúc trước cô cũng luôn nói chuyện như vậy, nhưng giờ phút này nghe ngữ khí cô nhỏ nhẹ như vậy lại làm trong lòng Lâm Đàn vô cớ rung động.

Tay Lâm Đàn đỡ đùi cô, khuôn mặt nhỏ của Vận Uyển lẳng lặng dán ở phía sau lưng anh. Lâm Đàn là lần đầu tiên cùng cô gần gũi như vậy, lúc trước cô đều là cùng Lâm Hoa chơi đến vui vẻ phấn khích, thấy anh liền luôn là nhút nhát sợ sệt, lập tức trốn vào trong phòng. Anh tưởng chính mình lớn lên khó coi dọa tới cô rồi, dần dà cũng liền không có gần gũi với cô giống như Lâm Hoa vậy.

Hiện tại, cô gái nhỏ thẹn thùng hiền lành kia ngoan ngoãn mà nằm ở trên lưng anh, tay anh đỡ chân cô, đầu ngón tay nếu như không cẩn thận một chút liền có thể đυ.ng tới nơi riêng tư của Vận Uyển. Trên mặt Lâm Đàn cầm lòng không được mà nóng lên, anh nhanh hơn bước chân, thực nhanh liền thấy được cửa nhà.