Quyển 1 - Chương 6

Lộ Ngộ giữa trưa không ăn nhiều, hiện tại có chút đói bụng, bụng “lộc cộc” một tiếng, Cẩn Niên liếc nhìn sắc mặt hơi xấu hổ của anh, cười nói: “Lộ Ngộ ca, anh có thể ăn bánh kem a, mẹ em làm thật nhiều.” Cô đi tới, mở ra túi giấy, lấy ra một mảnh nhỏ. Cô theo thói quen mà ngồi quỳ ở trên sàn nhà, dây áo có chút lỏng, muốn rơi lại không rơi, da thịt tinh tế trắng trẻo như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái liền có thể lưu lại dấu vết rõ ràng, dây áo nếu rơi xuống một chút nữa, nơi đó nhất định sẽ càng thêm trong suốt ngọc nhuận…

Lộ Ngộ phỉ nhổ hành vi của chính mình, tĩnh tâm lại, không có ăn phần trong tay của Cẩn Niên mà là tự mình lấy một khối thong thả ung dung mà ăn. Cẩn Niên không có nghi ngờ anh, tiếp tục trở lại bàn làm đề. Lộ Ngộ dựa vào trên sô pha xem di động, tâm thần không yên, cuối cùng vẫn là lặng lẽ ngước mắt, nhìn thiếu nữ da như ngưng chi, lúm đồng tiền như hoa kia.

Hôm nay cô thắt tóc, còn có một chút tóc rũ ở trên cổ, cô có chút ngây thơ khảy khảy, cắn môi đỏ, cằm để ở trên bút máy, yên lặng tính toán.

Hàm Thanh cũng rất đẹp, nhưng là đẹp một cách trương dương mà sắc bén, trong lòng Lộ Ngộ nhịn không được đem bạn gái cùng tiểu tiên nữ trước mắt so sánh. Anh bỗng nhiên cả kinh, chính mình sao có thể như vậy, còn đem Cẩn Niên trực tiếp xem là tiểu tiên nữ. Anh đứng lên đi vào phòng ngủ, khép hờ cửa, chỉ còn lại một mình Cẩn Niên ở trong phòng khách. “Nếu còn có vấn đề gì em liền kêu anh.” Trước khi đi Lộ Ngộ nói một câu.

Cô nhanh chóng gật gật đầu, tươi cười điềm tĩnh ngoan ngoãn.

Lộ Ngộ nằm ở trên giường chơi trò chơi một lát, ăn chút bánh kem liền có chút buồn ngủ, không khỏi nhắm mắt lại. Mơ hồ nghe được Cẩn Niên tựa hồ ở bên ngoài hô một tiếng, nhưng là mí mắt quá nặng nên anh không có đáp lại. Qua một lát, lại là tiếng đẩy cửa ra rất nhỏ, cô rón ra rón rén mà đi vào, tựa hồ là cho rằng Lộ Ngộ ngủ rồi, làn váy sàn sạt rung động, sau đó Lộ Ngộ liền cảm giác được một cái hôn ngây ngô. Cô hôn ở trên cánh môi anh, thực nhẹ thực nhẹ, còn lặng lẽ nói câu cảm ơn liền bỏ chạy.

Lộ Ngộ nghe tiếng cửa khép lại, di động bên cạnh rung một chút, là tin nhắn của Cẩn Niên: Lộ Ngộ ca, cảm ơn anh đã giúp em. Ngày mai không làm phiền anh. Sau đó vẫn là bộ dáng heo nhỏ ngủ say. Anh cười nhẹ, nhịn không được phủ lên cánh môi mình, cô hình như đã ăn một viên kẹo, có hương vị thủy mật đào.

Lộ Ngộ thở dài, vẫn cứ không thể khống chế mà dư vị. Cô theo thói quen mà chu miệng nhỏ, môi mềm mại, lại có co dãn, đáng tiếc, cô chỉ hôn một cái.

Lộ Ngộ đương nhiên hiểu rõ ý của Cẩn Niên, cô tránh né, cô ngượng ngùng, cùng với thiếu nữ tâm tư đều gần như rõ ràng mà viết ở trên mặt.

Còn có nụ hôn giữa hè này, như một con bướm, ngắn ngủi, ngây ngô rồi lại có chút ngọt ngào.

Lộ Ngộ cũng không cho rằng chính mình là người tốt, nhưng là anh thiệt tình thích Hàm Thanh, cũng từng nghĩ đến tương lai của bọn họ. Nhưng hiện tại thế giới của anh bỗng nhiên xuất hiện Cẩn Niên, không bố trí phòng vệ mà bị cô đυ.ng phải một chút, rồi lại không chịu né tránh.

Cơm chiều xong, Cẩn Niên lại gửi tin nhắn cho anh, là một tấm hình, lúc này là đề trắc nghiệm, cô không biết chính mình vì sao lại sai rồi. Lộ Ngộ suy tư một phen, dùng cách dễ hiểu nhất nói cho cô. Sau một lát, cô trả lời nói đã hiểu.

Lộ Ngộ đối với màn hình di động cũng cười cười. Lộ mẫu cảm thấy tò mò: “Cùng ai nhắn tin đó? Hàm Thanh?”

Thân mình anh cứng đờ: “Nga, đúng vậy. Tùy tiện nói một lát.”

“Con trước kia rất ít khi nhắn tin với con bé. Đổi tính?”

“Phải không?” Lộ Ngộ nhưng thật ra không chú ý, hiện tại nhớ tới, xác thật anh càng thói quen gọi điện thoại cho Hàm Thanh, bởi vì gọi điện thoại càng trực tiếp, có một số việc nhắn tin ngược lại nói không rõ.

Chính là đối với Cẩn Niên, anh lại đột nhiên có kiên nhẫn.

Di động lại truyền đến tin nhắn, lúc này là giọng nói. Lộ Ngộ nói một câu “Mẹ, con về phòng.” liền chạy nhanh đi phòng ngủ, mang lên tai nghe, nghe được thanh âm mềm mại của Cẩn Niên truyền đến: “Lộ Ngộ ca, anh thật là lợi hại, đề nào cũng biết.”

Trong lòng anh phảng phất có rất nhiều bong bóng nhỏ nổ tung, ngón tay giật giật, rồi lại không biết nên trả lời như thế nào.

Bên kia lại là một cái giọng nói: “Lộ Ngộ ca, anh ngủ rồi sao?”

Lộ Ngộ nghĩ nghĩ trả lời nói: “Còn chưa có.”

Cẩn Niên hỏi anh: “Anh muốn nhìn xem Kiều Kiều của em hay không?”

Lộ Ngộ nhớ rõ, đó là con mèo lúc trước cô từng nuôi: “Có thể.”

Cẩn Niên lập tức gửi lại đây ba tấm ảnh, đều là cô ôm mèo con chụp ảnh chung, tươi cười tươi đẹp ngọt ngào. Bối cảnh tấm đầu tiên là ở trên một mảnh cỏ xanh, tóc cô rối tung ở hai vai, không có dài như hiện tại. Cô không có xem màn ảnh, cao cao giơ lên mèo con cùng nó đối diện. “Kiều Kiều của em đẹp không?” Cẩn Niên theo sát nói một câu.

Ngón tay Lộ Ngộ phóng lớn mấy tấm ảnh kia một chút, cô má lúm đồng tiền như là một cái lốc xoáy rất nhỏ hấp dẫn anh, sau đó trả lời: “Khá xinh đẹp.”

Cẩn Niên cầm di động nằm ở trên bàn học, nhìn anh mỗi một lần trả lời ngắn gọn, chính là như vậy cũng đủ để cho cô cao hứng cười ngây ngô đã lâu. “Cẩn Niên, còn chưa ngủ sao?” Trình mẫu gõ gõ cửa phòng.

“Lập tức liền ngủ.” Cẩn Niên thu hồi di động, lo lắng mẹ cô sẽ nhìn đến, đứng dậy đem văn phòng phẩm cùng sách bài tập sửa sang lại rồi để vào cặp sách, sau đó lại đi rửa mặt, lúc đi ngủ mới dám một lần nữa lấy ra di động.

Lộ Ngộ cũng không có lại gửi tin nhắn tới, còn dừng lại ở câu đánh giá kia.

Cô viết câu “Ngủ ngon!” gửi qua đi.

Lộ Ngộ giật mình một cái, lập tức lấy qua di động, qua đi đã lâu, cô mới nói một câu ngủ ngon. Lộ Ngộ cũng lặp lại, cục đá treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Anh chưa bao giờ có thói quen gửi tin nhắn, chính là Cẩn Niên vừa rồi bỗng nhiên biến mất, anh vẫn luôn đang đợi, lo lắng cô có phải lại bị mắng hay không.

Anh ngây ngốc mờ mịt, Hàm Thanh vừa rồi gọi điện thoại lại đây, anh nói vài câu, sau đó hung hăng ở huyệt Thái Dương đấm một chút. Anh đã có Hàm Thanh, không thể lại đối với Cẩn Niên có bất luận ý tưởng không an phận gì.

Cầm lấy di động, muốn xóa bỏ khung thoại với Cẩn Niên, rồi lại ma xui quỷ khiến mà đem mấy tấm ảnh Cẩn Niên gửi lưu vào album di động.

Anh rời khỏi WeChat, mở ra mấy tấm ảnh kia, hai tấm trước đều là cô cùng mèo con thân mật, anh nhìn nhìn liền xóa đi, chính là tấm cuối cùng, cô ôm ấp Kiều Kiều, nhìn về phía màn ảnh, giống như đối với chính mình cười xán lạn.

Đã chọn xóa bỏ, lại vẫn là yên lặng mà quay trở về.

Lộ Ngộ cuối cùng mở ra máy tính, đem tấm hình kia lưu vào máy tính.

Này liền như là một cái bí mật nhỏ của anh đi.

Sau này cùng cô bảo trì khoảng cách, không cần thân cận nữa.