Quyển 1 - Chương 7

Thứ năm tuần sau Cẩn Niên lại đi tìm Lộ Ngộ, lần này thái độ của Lộ Ngộ lãnh đạm hơn không ít, việc công xử theo phép công, cũng không hề dựa gần cô ngồi mà là ngồi ở đối diện. Hơn nữa Lộ mẫu cũng ở nhà, Cẩn Niên không có tìm được cơ hội lại hôn trộm anh.

Cô thật hoài niệm cái hôn kia, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, trộm đưa cho người cô thích.

Cẩn Niên mỗi lần đều sẽ đem tờ giấy tràn ngập chữ anh tính toán mang đi, về đến nhà xếp ngay ngắn để vào trong folder. Chữ của anh sạch sẽ có lực, Cẩn Niên thực thích, yêu ai yêu cả đường đi, tóm lại toàn bộ về Lộ Ngộ, Cẩn Niên đều thực mê luyến.

Chỉ là, anh không thích cô.

Cẩn Niên cùng bạn thân chia sẻ bí mật này, bọn họ đều có người mà mình yêu thầm, đều đắm chìm ở trong lâu đài ảo tưởng hơi mang ưu thương rồi lại lãng mạn ấm áp do chính mình xây dựng.

“Cậu hôn trộm anh ấy? Anh ấy có biết không?” Bạn thân kích động hỏi cô.

“Hẳn là không biết, anh ấy ngủ rồi.”

“Vậy, đó là cảm giác như thế nào vậy?”

Cẩn Niên sờ sờ miệng mình, đỏ mặt nói: “Chính là, chính là thực mềm, như là thạch trái cây, mình chỉ trộm chạm vào một chút liền chạy.”

“Cậu có đem đầu lưỡi vói vào hay không?” Bạn thân trêu chọc hỏi.

“Mình nào dám.”

Bạn thân trách cô không tiền đồ.

“Mình cũng muốn lại hôn một chút a, chính là không có cơ hội.” Cô có chút mất mát.

Bạn thân suy nghĩ vài giây nói: “Vậy hay là cưỡng hôn đi?”

“Không cần, Lộ Ngộ ca sẽ không để ý tới mình.” Cẩn Niên phủ quyết, cuối cùng vẫn là quyết định hôn trộm anh càng tốt.

Hôm nay Lộ Ngộ hẹn Hàm Thanh tới trong nhà ăn cơm, Hàm Thanh mặc váy liền áo bó sát người màu xanh hồ nước, đường cong nhìn không sót gì. Hai người cười nói vào thang máy, vừa muốn đóng cửa liền nghe được thiếu nữ vội vàng mà kêu: “Chờ một chút, chờ một chút!”

Cẩn Niên che lại ngực thở hồng hộc mà chạy vội tới trước cửa thang máy, kết quả thật giống như là rối gỗ đơ tại chỗ. Hàm Thanh kéo cánh tay Lộ Ngộ, thân mật mà cùng anh nói nhỏ, ánh mắt Lộ Ngộ nhìn về phía cô còn không kịp thu hồi ý cười vừa rồi cùng Hàm Thanh nói chuyện. Cẩn Niên thích nhìn bộ dáng anh cười rộ lên, chính là cô không thích tươi cười kia là bởi vì Hàm Thanh.

Lộ Ngộ không nghĩ tới sẽ nhìn đến Cẩn Niên. Tuần này cô chưa từng tới hỏi bài, nghe nói là lớp học bổ túc điều chỉnh chương trình học nên không có thời gian. Anh kỳ thật là có chút nhớ cô, lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh liền mở ra máy tính, nhàm chán nhìn tấm ảnh bị chính mình giấu đi kia.

Ngay từ đầu anh còn chỉ dừng lại với việc nhìn tấm ảnh này, ảo tưởng là cô cười với chính mình. Thẳng đến một ngày nào đó, anh nhìn nhìn liền dần dần có chút du͙© vọиɠ, cây gậy giữa hai chân kia vừa ngạnh vừa nóng, anh lập tức đóng lại máy tính, thề sẽ không bao giờ nhìn nữa.

Cô ăn cơm chiều xong đều sẽ gửi tin nhắn cho anh, có đôi khi là hình ảnh của Kiều Kiều, có đôi khi là bài thi toán học, sau đó gửi mấy cái biểu tình, cuối cùng nói tiếng ngủ ngon.

Lộ Ngộ rất ít khi trả lời, mỗi lần sắp ngủ đều từ đầu tới đuôi xem một lần liền xóa đi.

Ý cười vui vẻ của Cẩn Niên trong nháy mắt nhìn đến Lộ Ngộ kia sau khi nhìn đến Hàm Thanh liền cứng ở bên môi. Trong tay cô xách theo rau quả mà mẹ cô bảo mua, hôm nay cũng không có trang điểm, tùy tiện mặc áo thun màu trắng cùng quần cao bồi liền ra tới, đầu tóc cũng là lộn xộn mà chải cái đuôi ngựa. Lại nhìn Trương Hàm Thanh, váy liền áo, giày xăng đan còn có tóc quăn… Người ta là thiên nga trắng, cô chính là một con vịt ngốc.

Hàm Thanh nhớ rõ Cẩn Niên, chạm chạm Lộ Ngộ nói: “Lộ Ngộ, em ấy có phải là cô bé ở đối diện nhà anh không?”

“Ân, Cẩn Niên, đây là Hàm Thanh, em đã gặp qua.” Lộ Ngộ nhìn Cẩn Niên câu nệ mà đứng ở trong một góc, vẫn là chủ động chào hỏi.

Cẩn Niên chạy nhanh đối với Hàm Thanh gật gật đầu, mắt to mênh mông, rất nhỏ giọng mà nói câu xin chào.

Hàm Thanh cười cười tiếp tục cùng Lộ Ngộ nói chuyện, Cẩn Niên cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn giày của mình, trong lòng không thoải mái. Cô không muốn đi nghe bọn họ đang nói cái gì, chính là làm thế nào cũng đều ngăn không được. Cô nghe được Lộ Ngộ bởi vì nghe Hàm Thanh nói chuyện mà cười ra tiếng, Hàm Thanh ôm lấy cánh tay anh cùng anh làm nũng, còn ở anh bên tai hôn rồi lại hôn.

Đáy mắt Cẩn Niên dần dần hiện lên một tầng hơi nước.

Thang máy đến, Cẩn Niên vội vàng mà chạy ra, không có cùng Lộ Ngộ nói tiếng tạm biệt. Anh mơ hồ nhìn đến ánh nước ở đáy mắt Cẩn Niên, còn nghe được cô hơi mang ủy khuất khóc nức nở. Cô gõ gõ cửa, Trình mẫu mở cửa cho cô, nhìn đến Lộ Ngộ cùng Hàm Thanh liền cười nói: “Lại mang bạn gái về nhà ăn cơm a?”

“Chào dì.” Hàm Thanh hào phóng mà nói.

Trình mẫu nói chuyện vài câu, Lộ Ngộ trộm nhìn bên trong, lại không có nhìn đến bóng dáng của Cẩn Niên, trong lòng có chút mất mát.

Lộ Ngộ lúc ăn cơm chiều có chút không có tinh thần, anh luôn là lén nhìn di động, lại không có chờ đến tin nhắn của Cẩn Niên. Cô gái nhỏ luôn là đa sầu đa cảm, ngày thường bằng hữu vòng đều đăng vài bài, hiện tại cũng không có đổi mới.

Hàm Thanh chú ý tới cảm xúc của anh không đúng: “Có chuyện gì vậy?”

“Ân? Không có việc gì.” Anh kéo kéo khóe miệng.

Lộ mẫu nhíu mày nói: “Hàm Thanh hiếm khi tới nhà chúng ta một chuyến, Tiểu Ngộ, con đừng như vậy.”

Lộ Ngộ ở dưới bàn cầm tay Hàm Thanh, nhận lỗi: “Xin lỗi, có thể là sắp khai giảng, anh lo lắng chương trình học của học kỳ sau cho nên có chút mất tập trung.”

Hàm Thanh trêu ghẹo nói: “Anh liền nhiệt tình yêu thương học tập, bạn gái như em đều không bằng việc học của anh.”

Lộ Ngộ cười cười, không phản bác.