Chương 1.10 (H)

Nắng chiều thật ấm áp.

Một tay của Trần Húc Nghiêu đặt dưới đầu bé ngoan, tay còn lại vuốt ve bụng thịt mềm mại của cô.

"Ưʍ... Đừng sờ . Ngứa quá." Cô gái yếu ớt vểnh miệng nhỏ lầm bầm. Con trai vừa mới khai trai không thể trêu chọc

Trần Húc Nghiêu kéo cô gái từ trên giường lên, quỳ ở sau lưng cô, dựa vào người cô, liếʍ tấm lưng trắng nõn của cô, thè lưỡi liếʍ liếʍ, rồi cắn vào miếng thịt mềm mại kia, âu yếm không thôi. Hai tay đưa đến vị trí hai quả đào, nhào nặn đôi vυ" trĩu xuống vì đang nằm của cô. Tư thế nằm khiến hai cánh hoa đào đầy đặn của Sở Lệnh Nghị đập thẳng vào mắt chàng trai.

"Một lần nữa nhé được không em? Ừm.

"Không phải vừa rồi anh mới làm một lần sao... Sao giờ lại.. huhu."

Chàng trai tháo bao áo mưa ra, nhanh chóng đeo vào cây gậy của mình. Lỗ nhỏ vừa đạt cực khoái còn đang ướt sũng lại bắt đầu chảy nước dưới sự trêu chọc của chàng trai. Vật nam tính đen tím nóng hồi áp sát vào cái cửa lỗ ướŧ áŧ, chàng trai ưỡn thẳng lưng đâm vào, hai cánh bướm bị gậy thịt to lớn ép sang hai bên, vườn hoa không có chút không chịu nổi vật thô to kia mạnh mẽ chen vào lần đầu của Sở Lệnh Nghi sang đợt xâm nhập thứ hai lại không nhịn được mà siết chặt. Chàng trai rút toàn bộ cây trụ ra, đâm vào, mỗi lúc một mạnh, huyết nhỏ bị đâm đến càng mềm, nơi giao nhau ở thân dưới phát ra tiếng nước ôm op và bạch bạch.

"Ừm a... Sâu quá.. em không ăn được." Cô gái yếu ớt nói,

Cô bò lên chỗ đầu giường, nhưng còn chưa bò được bao xa đã bị người kia dùng sức cảm động hoa của mình, càng dùng sức đẩy ra đút vào huyệt nhỏ đã hơi sưng tấy.

“Sao lại không ăn được... Ừm không phải vừa rồi em vừa ăn xong một lần a..."

"Ừ... Xin anh dừng lại đi mà, bướm nhỏ của em sắp bị anh làm hư rồi."

Chàng trai dùng hai tay cố định eo cỏ khiến cô không thể trốn thoát, đành phải ngoan ngoãn để người trước mặt làm. Trần Húc Nghiêu nghe cô gái nói như vậy thì càng nâng mông thiếu nữ lên, đề động hoa treo lơ lửng trong không trung rồi cho thằng em thảm nhập sâu hơn và triệt để hon.

Sở Lệnh Nghĩ cảm thấy mình sắp bị chàng trai này chơi đến chết, hai con thỏ đung đưa theo động tác đưa đẩy của anh, vật nam tính cắm sâu vào trong động, như thể có một cái miệng nhỏ đang cắn nuốt qυყ đầυ nhạy căm.

"A... Ừm. . . Em không nhịn được nữa....

"Đệch, bé da^ʍ này nhiều nước thật"

"Ư...ư...ư a..."

Cuối cùng cũng đạt tới cực khoái, huyệt nhỏ co giật siết chặt lấy thân gậy của chàng trai.

Trần Húc Nghiêu không chịu được cơn co thắt đột ngột của hạng thịt khít

chặt ướŧ áŧ của cô siết lấy thân trụ, gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.

Trần Húc Nghiêu bể Sở Lệnh Nghi vào phòng tắm, nhẹ nhàng cẩn thận tắm cho cô, vừa tắm vừa thì thầm vào tai trấn an cô, vừa hôn lên môi cô. Tắm xong, anh lấy một chiếc khăn tắm lớn bao quanh người cô rồi ôm về giường, hai người đều vô cùng mệt mỏi, chim vào giấc ngủ sâu.