Q2: Chương 1: Thanh mai trúc mã

Lạc Anh là em gái hàng xóm nhỏ hơn Tuyệt Trần ba tuổi, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, cô bé luôn kính trọng xem anh là anh trai, mà thuở thơ ấu, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, cả trái tim anh đã dành hết cho cô bé rồi. Tình yêu và khát vọng anh dành cho Lạc Anh, theo thời gian, chỉ có tăng chứ không hề giảm, có thể nói là yêu đến nỗi không thể tự kiềm chế.

Lúc Lạc Anh học tiểu học, cô bé từng lấy hết can đảm viết thư tình cho cậu bé mà mình thầm mến, ai ngờ sang ngày hôm sau, cậu bé đó bỗng chuyển trường, còn gửi lại một phong thư trả lời cô bé: Tớ không thích cậu, hơn nữa tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu!

Vì chuyện này, Lạc Anh chịu đả kích rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn, không thể nào quên.

"Lạc Anh, bỏ qua đi, sau này em sẽ tìm được người yêu thương em thật lòng." Tuyệt Trần nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc mềm như tơ lụa của Lạc anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Người nọ, đương nhiên chính là anh, cậu bé kia đúng là bị anh uy hϊếp đến nỗi phải chuyển trường, thằng nhóc đó dám cướp đi tâm hồn thiếu nữ của Lạc Anh, cho nên không thể nào tha thứ, về phần không ngờ cô bé thích một đứa con trai khác, khoản nợ này, anh sẽ nhớ kỹ!

Tuyệt Trần tốt nghiệp cao trung, anh muốn ra nước ngoài du học, thế nhưng anh cảm thấy rất phiền lòng.

Làm sao bây giờ? Nếu như thế, anh không thể nào ở bên cạnh Lạc Anh để đề phòng hiểm họa được nữa.

Cho nên, anh quyết định đặt camera giấu kín trong phòng Lạc Anh, thậm chí còn cài đặt định vị trên điện thoại di động của cô.

Có như vậy, nhất cử nhất động của cô, anh có thể theo sát từng bước một.

Sắp xếp xong đâu đó, Tuyệt Trần mới yên tâm ra nước ngoài du học.

Năm Lạc Anh mười bảy tuổi, cô quen bạn trai, tin tức này, đương nhiên Tuyệt Trần là người biết đầu tiên.

Lạc Anh, Lạc Anh của anh!

Tại sao?

Tại sao em đối xử với anh như thế?

Sau khi anh biết, lòng anh đau như cắt, em có biết không?

Tại sao em không muốn yêu anh?

Dù cho có như vậy, anh cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.

Lần này anh nhất định phải trừng phạt đứa trẻ không nghe lời là em.

Sự tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt anh, em đừng trách anh bẻ đi đôi cánh của em.

Đêm dài vắng lặng, sau cuộc tụ hội với bạn bè, Lạc Anh từ chối lời đề nghị đưa về của một người bạn, cô tự về nhà một mình.

Lạc Anh rảo bước nhanh qua con hẻm nhỏ yên tĩnh, cô có cảm giác dường như phía sau có người đi theo mình.

Mau đến nhà đi! Mau đến nhà đi!