Chương 15: Bướm xinh muốn “em trai” lớn

Thẩm Thanh mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu sâm panh, hai đùi mở rộng. Ôn Minh Viễn vừa đi ra đã nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy

Hai cánh môi tiểu huyệt tách ra, vệt nước trong suốt như pha lê run rẩy nhìn qua trông rất ẩm ướt.

Khi Thâm Thanh nhìn thấy Ôn Minh Viễn đi ra, cô cảm thấy âʍ ɦộ của mình càng thêm ngứa, như có hàng nghìn con kiến không ngừng bò trong hoa huyệt của cô. Ấm hộ nhỏ bị ép ra nước, Thẩm Thanh liền dùng hai ngón tay nhéo nhéo côn ŧᏂịŧ của Ôn Minh Viễn, thân thể cô

càng lúc càng tê dại, nước ứa ra, ướt đẫm cả ga giường

"Um, lỗ nhỏ ngứa ngáy khó chịu quá.” Thẩm Thanh lại không dứt được ra, cô quên mất cả rụt rè, thân thể bị du͙© vọиɠ chi phối nên chỉ có thể thuận theo ủy khuất rêи ɾỉ.

Ôn Minh Viễn dựa vào khung cửa nhìn thẳng vào cô, Thầm Thanh có chút sốt ruột "Um Ôn Minh Viễn mau tới đây.”

Cô khó chịu đến mức muốn anh đâm ngay vào lỗ nhỏ, quay đi quay lại cả nghìn lần cũng chỉ có cô mới biết được cảm giác này. Tiểu huyệt tê dại, một làn sóng ập đến kɧoáı ©ảʍ xâm nhập.

Hai mắt Ồn Minh Viễn tối sầm lại, anh đi tới, quỳ trước mặt Thẩm Thanh, vươn tay quật dâʍ ŧᏂủy̠ trên cánh bướm

của cô, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Ở một bên nhìn thấy thuốc mỡ Xuân Thủy mà Thẩm Thanh mang đến, hạ bộ Ồn Minh Viễn bốc lên một cỗ khô nóng, đũng quần cứng lên.

Anh nằm trên người Thẩm Thanh, nhìn vào đôi mắt quyển rũ của Thẩm Thanh, thì thật sự muốn đút ngay cây gậy nóng bỏng của mình vào trong tiểu huyệt nhỏ của cô.

Ôn Minh Viễn nhéo nhéo hạt đậu nhỏ, một bên nắn bóp hai bầu ngực to mẩy lắc lư của cô, không nặng không nhẹ

mà vuốt ve.

Giọng của Ôn Minh Viễn có chút thở dốc, kiềm chế dụn vọng của mình: “Dùng thuốc? Tiểu huyệt này thật là chờ không kịp rồi.”

Ôn Minh Viễn cách qυầи ɭóŧ xoa xoa hai cánh bướm của cô, hai cánh bướm mập mạp, sờ vào mềm mại, ngay khi vừa chạm vào thì Ôn Minh Viễn đã yêu thích không thể rời tay, béo mập như vậy nếu hút lấy chắc sẽ càng sảng khoái

Tâm trí của giáo sư Ôn đã bắt đầu đi xa.

Không bằng lòng trước sự phân tâm của anh, Thẩm Thanh chủ động ôm lấy thắt lưng của Ôn Minh Viễn, tác dụng dược tính của thuốc mỡ quá mạnh, tiểu huyệt của cô rất ngứa ngáy, vội vàng cần côn ŧᏂịŧ to của Minh Viễn

Đôi mắt Thẩm Thanh vừa lơ đãng vừa khuyến rũ, nũng nịu giống như mật đào nhỏ giọt, co không ngừng nâng bướm cọ cọ chim lớn của Ôn Minh Viễn, dâʍ ŧᏂủy̠ từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Giọng cô thở hổn hển, không ngừng cầu xin anh: "Giáo sư Ôn, mau cầm chim to đút lỗ nhỏ này đi, lỗ nhỏ này yêu chim lớn lắm”

Tiêu huyệt của cô, mềm mại ấm áp, so với cái miệng nhỏ nhắn của cô càng có thể lấy lòng người khác hơn.

Cô vừa nóng vừa ngứa khắp người, không còn cách nào khác, đành phải chủ động đem tay của anh sờ soạn lỗ nhỏ

Anh đưa ngón tay vào, Ôn Minh Viễn thì thào nói: “ Lỗ nhỏ này, không có đàn ông thì không thể sống nổi sao?”

"Mới không phát, em chỉ thích chim lớn của giáo sư Ôn thôi." Ngón tay Ôn Minh Viễn cắm vào phía trước, xoay tròn, không ngừng khuấy động, anh đang tìm kiếm điểm mẫn cảm của Thẩm Thanh, nơi mẫn cảm bất ngờ bị cắm vào, cô sửng sốt cả người run lên

“ahhhhh... thật sướиɠ....”

Thẩm Thanh mở rộng hai chân, bộ dạng mặc kệ người ta chém gϊếŧ.

Giao sư Ôn dùng ngón tay khuấy động một hồi, cuối cùng rút ngón tay ra, thay vào đó là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lớn và căng cứng.

Chim lớn của đàn ông cắm vào lỗ bướm chặt chẽ của cô. Thẩm Thanh không khỏi rêи ɾỉ, cô cảm thấy thân thể thật thoải mái. Ngửa đầu rên "Anhh, ưm, chim lớn thật lợi hại nha, người ta bị cấm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng ra rồi nè.”

Cô quá chặt, Ôn Minh Viễn vừa cắm vào một nửa đã không thể động đậy, qυყ đầυ khổng lồ nhét vào đã bị lỗ nhỏ hút lấy.

Cái miệng nhỏ nhắn không khoan nhượng của cô không ngừng hút lấy cây gây nóng hổi của anh. Da đầu Ôn Minh Viễn tê dại, bên trong có ấm áp ẩm ướt làm anh cũng luyến tiếc đi ra.

Ôn Minh Viễn chậm rãi di chuyển, qυყ đầυ lớn đυ.ng vào vách tường chặt chẽ của cô, có chút nặng nề.