Chương 7: Tôi tự về được

“T-Tôi tự về được.”

“Vậy sao hồi nãy lại gọi mẹ đến đón?”

“…” Không phải là do bị mấy người dọa sợ sao?!

“Đi.”

“…” Không đi!

Hà Lộ hơi cúi đầu, cũng không nói gì, Diêm Hải bỗng duỗi tay ra kéo tay

áo đồng phục cô.

Bởi vì mùa hè nên cô mặc áo tay ngắn, ngón tay Diêm Hải lướt qua tay

cô khi cố nắm lấy áo đồng phục.

Hà Lộ sợ tới mức tụt hai vai lại né tránh, cô nhảy ra sau khiến cho chiếc

xe đạp ngã xuống theo.

Mặt Diêm Hải đen lại, tên côn đồ trước đó la mắng ông chủ siêu thị liền

lớn giọng chỉ vào Hà Lộ: “Bọn tao đã cho mày chút mặt mũi mà giờ

không cần đúng không?”

Lúc này, ông chủ cũng không do dự nữa, trực tiếp bấm gọi 110, sau đó

chui vào nhà về sinh.

Hà Lộ sợ hãi, cô gập người lại, bàn tay này ôm lấy bàn tay kia của mình

trước ngực, lúng túng như con chim nhỏ.

“Được rồi, sao lại làm cô ấy sợ?” Diêm Hải nói với người kế bên, sau đó

nhìn Hà Lộ lần nữa, “Đi thôi, anh đưa em về.”

“…Tôi, tôi tự về được.”

“Đi.”

“…”

“Giúp em ấy nâng xe lên.”

Hà Lộ nào dám đi, chân cô như mọc rễ, dính chặt tại chỗ.

Đến lúc cô đang muốn khóc lớn, bỗng cách đó không xa, ngay khúc rẽ ra

có một chiếc xe việt dã chạy đến.

Khi thấy chiếc xe, Hà Lộ ngẩn ra, nghĩ rằng người kia chính là bạn của

anh Đỗ Khải, cô không do dự giơ tay lên vẫy mạnh.

Trình Diệu Khôn thấy mấy người kỳ lạ đang vây quanh lấy một cô gái,

không nghĩ đó lại chính là Hà Lộ.

Thấy cô vẫy tay với mình, anh nhíu mày do dự hai giây rồi đánh xe qua

đó.

Dù anh không muốn gây thêm rắc rối nào nữa, nhưng cô bé chính là em

gái Đỗ Khải, không thể mặc kệ được.

Hà Lộ thấy chiếc xe đang chạy về phía mình rồi dừng lại bên cạnh cô,

ánh mắt Hà Lộ như thở phào nhẹ nhõm.

Cô vội vàng hít hít mũi, đi đến chiếc xe kia, nhưng mới đi một bước liền

bị Diêm Hải đang cầm cặp phía sau lôi lại.

Hà Lộ bị kéo liền lảo đảo, sau đó cửa xe liên mở ra.

Trình Diệu Khôn xuống xe, thân hình cao lớn đứng thẳng, chỉ như vậy

thôi mà đã như muốn trấn áp sự kiêu ngạo của năm thanh niên trẻ tuổi

kia.

“Mấy người đang làm gì?” Trình Diệu Khôn nói, giọng điệu nặng nề.

Mấy người kia nghe anh nói tiếng phổ thông, liền biết là từ nơi khác đến.

Bọn họ thấy bên mình đông người hơn nên cũng không sợ hãi, ưỡn ngực

lên, tên đầu vàng lập tức đe dọa.

“Mày muốn gì? Muốn kiếm chuyện à!”

Trình Diệu Khôn làm lơ đầu ổ gà, nhìn về phía Hà Lộ nói: “Em quen bọn

họ không?”

“Không quen!” Hà Lộ lập tức lắc đầu.

Cô nói xong, Diêm Hải vẫn còn đang nắm ống tay áo của cô quay sang

hỏi: “Anh ta là gì của em?”

Hà Lộ khựng một chút rồi nói: “Là anh trai tôi!”

Đúng vậy! Anh Đỗ Khải là anh trai mình, người này là bạn anh Đỗ Khải

nên cô cũng sẽ gọi là anh trai!

Trình Diệu Khôn nghe Hà Lộ nói vậy, đuôi lông mày nhướn lên, còn

Diêm Hải thì cạn lời.

“Anh của em?” Gọi là chú thì còn đáng tin hơn đó…