Quyển 1 - Chương 4:

Tư thế này… đúng là ngu xuẩn!

Dũng sĩ một tay ôm eo mỹ nhân, tay kia cầm cổ chân mỹ nhân. Mặt mỹ nhân đỏ như lửa, mặt của dũng sĩ… dũng sĩ đúng là đanh đá mà!

Lâm Diêu thấy phổi mình sắp nổ tung! Khuỷu tay đánh mạnh ra sau, trong nháy mắt thoát khỏi tên đàn ông cợt nhả! Dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, lúc này hắn hoàn toàn bốc hỏa! Thế mà… tên kia lại trốn ra sau hai ông vị quản lý, giơ hai tay lên, nói rõ ràng, “Tôi không chơi nữa!”

“Bước ra đây!” Lâm Diêu lửa giận bốc ngút trời.

“Không muốn!” Người kia vẫn giữ bộ dạng đanh đá.

“Hôm nay nếu còn chưa phân thắng bại thì không xong với tôi đâu!” Lâm Diêu hình như đã đi sai chủ đề.

“Không muốn, tôi không muốn đánh cậu, nhất là mặt.”

Bên cạnh có mấy người cười trộm, Lâm Diêu càng tức hơn, giơ tay muốn kéo cái tên chết tiệt kia ra!

“Dừng dừng!” Người lên tiếng là phó quản lý Vương. Có thể thấy ông dùng toàn bộ dũng khí mới dám nói trước mặt Lâm Diêu, một ông lão đáng thương.

“Cảnh quan Tiểu Lâm, cho dù hai người có hiểu lầm gì thì bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, có thể nhường nhau được không?” Quản lý Cao vừa lau mồ hôi lạnh vừa híp mắt nói.

Lâm Diêu nghiến răng nghiến lợi, nhìn cái người trốn phía sau bọn họ, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào. Quản lý Cao cũng vội vàng xoay người, dạy dỗ anh chàng nọ.

“Cậu cũng quậy quá rồi! Xin lỗi mau!”

“Sao chú biết tôi quậy?”

“Chỉ cần liên quan đến cậu, không có lần nào là đúng hết. Xin lỗi!”

“Cậu ấy đánh tôi trước mà!”

“Bộ người ta rảnh quá không có gì làm hả? Nhất định là cậu đi chọc người ta, xin lỗi nhanh!”

Người kia giống y như đứa trẻ, bĩu môi, có chút không tình nguyện bước tới trước mặt Lâm Diêu.

“Xin lỗi.”

Một luồng sáng lóe lên trong mắt Lâm Diêu, hắn nắm tay lại thành quyền, đánh một cái vào bụng đối phương! Người kia bị đau, ôm bao tử tổng cộng trúng hai cú đấm, xoay đầu nhìn quản lý Cao, nói, “Cái này cũng là tôi sai?”

“Đúng vậy!”

Tranh chấp nho nhỏ rốt cuộc cũng về bình thường dưới sự uất ức của dũng sĩ, quản lý Cao cười híp mắt quyết định mời hai người qua phòng họp, mà phó quản lý Vương cũng mượn cớ đi theo.

“Để tôi giới thiệu. Đây là vị cảnh sát do tổ trọng án phái tới giúp cậu, Lâm Diêu. Cảnh quan Tiểu Lâm, hắn chính là thám tử mà chúng tôi mời đến, Tư Đồ Thiên Dạ.”

Cái gì????? Lâm Diêu trừng mắt, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ bao nhiêu lần cũng không nghĩ ra tên chết tiệt này lại là… Không làm! Đây là vấn đề đầu tiên hắn nghĩ tới! Nhưng mà, bây giờ mình đã phóng lao thì phải theo lao, hắn không chỉ đồng ý với thủ trưởng, mà còn có hợp đồng khá là ngon kia nữa! Bây giờ nếu buông tay mặc kệ… Cáo già sẽ tuyệt đối tìm nhiều phiền phức hơn, mà quan trọng nhất, tên chết tiệt này sẽ cho là mình sợ hắn!

“Mỹ nhân, sau này xin chiếu cố.”

“Tư Đồ! Cậu định làm Tiểu Lâm tức giận bỏ đi thì cảnh sát vẫn sẽ phái người khác tới! Không có hy vọng đâu, bớt phá đi.” Mấy lời này của quản lý Cao cũng có thể xem là vô cùng thấm thía.

Nhìn bậc trưởng bối đứng trước mặt, Tư Đồ nhíu mày không nói. Mà Lâm Diêu lại rơi vào tình trạng không hiểu gì hết.

“Cảnh quan Tiểu Lâm, Tư Đồ không thích làm việc chung với cảnh sát. Hắn làm vậy là để chọc giận cậu, thật ra Tư Đồ rất tốt.”

Đây là lý do gì?

“Nếu không muốn thì từ chối đi.”

“Ái dà, có chút nguyên nhân nên không từ chối được đó.”

Lâm Diêu nghĩ lại thấy cũng đúng, chính mình còn vì điều kiện trùng tu phòng tư liệu mà đồng ý với thủ trưởng. Nhưng mà cái tên Tư Đồ kia, hắn là học sinh tiểu học hả? Còn dùng cách ấu trĩ như vậy! Quan trọng là, hắn đã chọc giận mình!

“Ân oán cá nhân để qua một bên, tôi sẽ làm tốt công việc, hy vọng sau này, Tư Đồ tiên sinh đây sẽ không có những hành vi ngu xuẩn làm tôi muốn gϊếŧ người như hôm nay nữa.”

“Tư Đồ, nói đi.” Quản lý Cao vuốt cánh tay Tư Đồ.

“Được rồi, mọi người đều vì công việc cả thôi. Chuyện hôm nay là do tôi sai, nhưng tôi rất nghiêm túc nha, cậu thật sự rất đẹp.”

“Tư Đồ! Cảnh quan Tiểu Lâm cất súng vô đi mà!”



Bước ra từ phòng họp, không biết Tư Đồ và Lâm Diêu nói chuyện gì, bây giờ hắn rất phấn chấn ngoắc tay gọi Lâm Diêu, ý nói, “Bắt đầu làm việc.”

Lâm Diêu kiềm chế cơn giận, đi theo hắn.

Tư Đồ cũng không đi xem xét kho bảo hiểm, điều này khiến Lâm Diêu có chút bất ngờ. Đi theo hắn ra tới bãi xe, Lâm Diêu nhịn không được, lên tiếng hỏi, “Anh muốn đi đâu?”

“Tới nơi cậu sẽ biết, đi nhanh đi, không còn nhiều thời gian.”

Lâm Diêu trông rất bình tĩnh, lúc đóng cửa xe, Tư Đồ còn tưởng xe nó hư rồi.

Trên đường đi, Lâm Diêu vẫn nhìn ra ngoài, Tư Đồ lén nhìn hắn, không khỏi bật cười.

“Vẫn còn giận? Có phải tất cả mọi người đều tán thưởng vẻ đẹp…” Nói tới đây thì hắn bị Lâm Diêu dùng ánh mắt ‘gϊếŧ người’ nhìn chằm chằm, mấy từ cuối đành phải nuốt vào bụng.

Nói hơn một câu tính mạng liền gặp nguy hiểm, không khí rơi vào trầm mặc, Tư Đồ rốt cuộc cũng dừng xe lại trước một câu lạc bộ cao cấp.

Hai người xuống xe, Lâm Diêu đi theo Tư Đồ vào trong.

Bồi bàn mời họ vào một căn phòng tao nhã rồi ra ngoài, không lâu sau lại mang điểm tâm và trà vào.

“Bây giờ có thể nói chưa? Anh tới đây làm gì?”

“Muốn hẹn hò với cậu.” Tư Đồ cười híp mắt.

“Loại người như anh còn sống đúng là kỳ tích! Anh nghe cho rõ đây, tôi có thể tìm ra n lí do ở mọi thời điểm ném anh vào phòng tạm giam! Trêu chọc tôi, đối với anh không có gì tốt!”

“Tính cách đúng là nóng nảy, xem ra cậu không hợp với mấy câu đùa giỡn, có đúng không, Tiểu Diêu?”

Tiểu, Tiểu Diêu?

“Không được gọi tôi là Tiểu Diêu!”

“Vậy kêu Diêu Diêu?”

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Gọi như vậy anh không thấy mắc ói à?”

“Tôi thích…”

“Gọi tôi là cảnh sát Lâm!”

“Được rồi, được rồi, tôi không làm khó cậu, nhưng mà… có thể cất súng vào được không?”

Lần thứ hai Tư Đồ bị nguy hiểm tính mạng, cửa phòng mở ra. Có một cô gái chân dài bước vào, nhìn thấy Tư Đồ liền mỉm cười ngọt ngào.

“Tư Đồ, có sốt ruột không?” Giọng của cô cũng đẹp giống như bề ngoài.

“Đi một quãng đường xa đến đây tìm em chờ một chút cũng đâu có sao, với lại anh cũng vừa xong việc.”

Lâm Diêu không tin vào mắt mình, một phút trước Tư Đồ còn là một tên vô lại, trong nháy mắt đã trở nên thành thục, chững chạc! Y như thân sĩ kéo ghế cho người ta ngồi, còn mời cô ngồi xuống. Cho dù là nhấc tay nhấc chân, nụ cười, ánh mắt, tất cả đều không có chỗ chê.

Người này chẳng lẽ có hai mặt?

“Vị này là?” Cô gái kia nhìn Lâm Diêu mỉm cười.

“Đây là bạn của anh, Lâm tiên sinh.”

Cô gái nhìn Lâm Diêu cười hàm súc. Cô đút tay vào túi, lấy một lá thư màu trắng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tư Đồ.

“Đều ở trong này.”

Tư Đồ cũng không cầm lá thư, hắn chỉ mỉm cười nói, “Cám ơn, số tiền còn lại ngày mốt sẽ chuyển cho em.”

“Em nói rồi, không trả cũng được mà.”

“Anh không muốn em uổng công sức.”

“Tình nghĩa thôi mà. Tư Đồ, có việc gì cứ tới tìm em, rất vui đã gặp anh hôm nay. Lâm tiên sinh, tạm biệt.” Cô đứng dậy, Tư Đồ muốn tiễn cô nhưng cô lại từ chối.

Lâm Diêu ngồi trong phòng nhìn Tư Đồ đóng cửa lại.

“Anh cũng giỏi giả bộ thật, cô gái kia cũng bị anh đùa giỡn?”

“Cũng? Tôi chưa từng đùa với cậu, lời nói của tôi tất cả đều nghiêm túc.”

Thấy Lâm Diêu lập tức đổi sang thái độ đáng sợ, Tư Đồ liền cầm lá thư lên huơ huơ, Lâm Diêu không khỏi sửng sốt.

“Không muốn xem à?” Tư Đồ hỏi.

“Không có hứng thú!”

“Cậu đúng là rất biết điều, mấy cảnh sát khác đã sớm giật lấy rồi. Xem chút đi, cậu chắc chắn có hứng thú.” Nói xong liền nhét lá thư vào tay Lâm Diêu.

Lâm Diêu hung hăng trừng mắt cái tên đang cười mê người kia, mở ra lấy lá thư bên trong, vừa xem liền sợ ngây người.

“Cái này là…?”

“Số người có thể vào kho bảo hiểm không nhiều, phải nói là số người có bản lĩnh và can đảm vào kho bảo hiểm không nhiều. Đại khái không vượt quá bốn người, bốn người này đều là cao thủ hàng đầu, tôi muốn biết hàng tung của bọn họ gần đây. Người vừa tới là chuyên gia tình báo, không có cô ấy sẽ không có tin tình báo, hơn nữa tin nhận được toàn là tin thật.”

Lâm Diêu lần thứ hai trừng mắt! Trong danh sách toàn là tội phạm truy nã cấp A! Những nhân vật này làm cảnh sát vô cùng nhức đầu, căn bản không bắt được mà tên Tư Đồ Thiên Dạ này lại nắm được hành tung của bọn họ… Chỉ là một tên thám tử cỏn con thôi mà.

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lâm Diêu, Tư Đồ cũng không giải thích, hắn cầm tờ giấy Lâm Diêu đưa qua, thở dài.

“Xem ra không phải do bốn người này làm… Đi thôi, đi gặp người khác.” Nói còn chưa dứt hắn đã kéo Lâm Diêu ra cửa.

Trên xe, Lâm Diêu đã sinh ra nghi vấn cực kì to bự với tên thám tử nho nhỏ này, nhưng mà vẫn còn rất ghét hắn!

Xe nhanh chóng rời khỏi khu vực thành thị, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ đi đâu, đối phương lại chỉ nói, “Cậu ngủ một giấc đi.”

Làm hắn muốn ói máu.

Tư Đồ mở radio, nghe một hồi Lâm Diêu thật sự thϊếp đi, chờ hắn mở mắt tỉnh lại, trăng tròn đã treo trên đỉnh đầu, xung quanh hoang vu. Lâm Diêu nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ đêm, bọn họ đã lái xe gần mười tiếng!