Chương 68

Mạc Lam Chiểu gợi khoé môi, nhìn cô ngồi khoá hông, chật vật cầm lấy côn ŧᏂịŧ, nhét vô cửa mình.

Nữ hài căn bản là lần đầu tiên làm ra hành động da^ʍ mĩ như vậy, đổ lại vẫn là thất bại, phí gần hơn phân nửa thể lực cũng mới đem côn ŧᏂịŧ dung nhập được một phần ba.

Nguyên nhân chính chủ yếu nằm ở cô vừa phải ôm bụng to vừa chống đỡ toàn thân, căng thẳng khiến các cơ thịt bó chặt, nên kể cả tiết tố sớm nhạy cảm hơn bình thường thì nhiêu đó vẫn không thấm thía vào đâu.

Chẳng qua cho dù có là vậy, Nhu Thanh cũng không dám tỏ vẻ.

Chí ít so với hắn cắm vẫn tốt hơn rất nhiều.

Một mực làm ngơ trở ngại, hít sâu thả lỏng cơ hoành, kiên trì từ từ đem nó cắm vào, đỡ lấy bụng hắn mà chậm rì đưa đẩy eo, côn ŧᏂịŧ sừng sững cứ thế chầm chậm thừa nhận thịt nộn một lần một lần cắn nuốt, tới ngay hoa tâm thì an toàn dừng lại.

Từng đợt từng đợt nhón cao mình sau lại hạ thấp, thân thể nhấp nhô không hồi kết.

Nam nhân ngửa đầu híp mắt, tận tình hưởng thụ nữ hài hầu hạ, tay không quên duỗi ra đỡ lấy lưng nữ tử tránh ngã nhào, nắn nót tiểu chưởng trên bụng, còn chưa đã ghiền cố tình dùng sức ấn chặt năm đầu móng tay đó vào sát da thịt chính mình, ngấm ngầm biểu đạt thích ý.

Dần dần chuyển hướng sang đến cổ tay rồi lên trên khuỷu tay và tiếp nữa, da thịt bị vuốt ve không chừa dù chỉ một tấc, cho tới khi tiến hẳn đến đôi gò bồng mới tương đối chịu dừng lại, đổi thành toàn tâm toàn lực xoa bóp.

Bất quá dần đà kɧoáı ©ảʍ lại không được giải quyết triệt để.

Cô không chịu đẩy vào lút cán.

Đích nhắm sừng sững ngay đó, chỉ cần hạ thấp xuống thêm chút là hoàn hảo, vậy mà cứ hễ sắp giương cung bạt kiếm thì tấm bia mộc lại bị đem rời đi, cả nhấm nháp cũng chẳng chịu bố thí.

Nhịn xuống ngứa tâm, toàn thân cơ bắp căng chặt, da đầu một mảnh tê dại, bên tay bắt đầu không yên phận cuồng bạo xoa nắn bánh mông, đầu móng ngắn như muốn bấu nát da thịt mới hả dạ.

Hắn ham muốn khối thịt mềm mại ấy, thèm khát được nó bao lấy, hung hăng mà đâm chọt.

"Tiểu Thanh, hạ mông thấp xuống tí, sẽ không sao."

Lòng bàn tay nhiệt huyết bao trùm một bên bầu ngực, cơ thể vốn phải chịu lạnh bỗng hưởng được ấm áp ít ỏi, mâu thuẫn cứng đờ, càng đáng giận là do tắc trướng nhiều ngày nên mới bỏ ra vài đường nắn bóp thế mà đầu nhũ lại rỉ ra nước sữa trắng loãng.

Nhu Thanh nhất thời vừa thẹn vừa giận xoay mặt sang hướng khác, chừa lại Mạc Lam Chiểu một phen bất ngờ, song rất nhanh đã lấy lại phong độ.

Đầu nhũ ước át dưới cặp mắt săm soi mà săn tròn như hai viên trân châu, một tuyến trắng đυ.c lại tiếp tục ngưng tụ nhưng chẳng qua không như cũ đọng hạt rớt đi, tựa như nam nhân đang lưu luyến dán mắt không rời vào nơi cội nguồn.

Rõ ràng nhìn không ra khe hở nào, vậy mà tác động mạnh sẽ tiết ra chất lỏng.

Như cậu học trò hiếu học, hắn chẳng những tham lam quan sát mà còn tích cực xung phong trải nghiệm, đích thân quẹt lên nếm thử.

Thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của cơ thể.

Còn có chút vị mặn.

Không ngon như tưởng tượng, bất quá cũng không đến nỗi chán chét, vì cảm quan cá nhân tự cảm thấy đây chính là thức uống cho con hắn, cơ thể cô xảy ra hiện trạng như thế đều bởi do hắn mà ra.

Chỉ vì hắn mà biến hoá.

Suy nghĩ này giống liều thuốc kí©h thí©ɧ đánh chết tinh thần minh mẫn bấy lâu, nam nhân chẳng thiết tha làm bộ làm tịch chi nữa, thình lình bật người dậy, động tác dứt khoát sánh ngang kình ngư phóng mình bắt mồi, vùi đầu ngậm lấy điểm xuất tác, hứng lấy mật ngọt mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để.

Hắn thích ý mải mê đuổi theo kɧoáı ©ảʍ mới mẻ, cho tới khi hút cạn tàu ráo máng mới chịu thôi không bám riết nữa, nhả ra tiểu trân châu bị đùa giỡn sưng đỏ.

Ngửa mặt thở dốc nhìn cô: "Ta như thế này có được tính là trưởng tử không nhỉ?"

Vừa nghe Nhu Thanh hơi mờ mịt, nhưng nhanh chóng biết ý tứ hắn ám chỉ là gì.

Chạy nhanh nhăn mặt: "Già không nên nết."

"Chỉ không nên nết với em còn gì." Nói rồi hắn nặng nề thúc hông.

Côn ŧᏂịŧ theo đó mà dựng thẳng đẩy sâu lún cán, đổi lấy tiếng nức nở nữ hài.

"Đừng, coi chừng—Sẽ nguy hiểm cho thai nhi."

Bỏ mặc lời khẩn khoản, Mạc Lam Chiểu vô cùng bình thản, tay theo lối mòn luồn xuống hạ bộ cả hai mà mò mẫm, tư thế này quả thực tiện lợi, thân thể mỗi việc đẩy đưa cũng đủ để âm hạch tự động chà sát lên ngón tay.

Cong lấy đốt xương thon dài, bắt trọn hạt đậu mà nghiền nát, kẻ tay cảm thụ dịch thể nhầy nhụa chảy ra từ nơi hai người kết hợp, lan dài ra cả hai bên đùi.

"Sợ cái gì, đã đầu thai vào nhà quân phiệt, nó phải cố mà chịu "áp lực", nếu bấy nhiêu đây mà chịu không nổi thì là do không đủ bản lĩnh, thế thôi. Tiểu Thanh cũng sắp làm trưởng bối, đừng nên quá bảo bộc con cái, để sau này lại mang danh con hư tại mẹ."

Lấy lý do đường hoàng biện minh cho hành vi hoang đường, e chỉ có loại vô liêm sỉ như Mạc Lam Chiểu mới làm được.

Nhu Thanh kém chút nhảy cẫng, lay cánh tay hắn: "Nhị ca, giỡn vậy không vui đâu— bây giờ mà xảy ra chuyện gì Tiểu Thanh mới là người chết thật đấy."

Ngay sau đó nhận ngay một tát phách lên bụng tròn: "Thế thì lo đỡ cái bụng đàng hoàng vào, xảy ra bất trắc gì đừng mong ta chịu trách nhiệm."

Nhu Thanh thật muốn khóc hết nước mắt, tuy rằng thái độ trong lời nói hàm chứa bảo đảm, nhưng cô chưa từng có lòng tin với Mạc Lam Chiểu, đặc biệt còn là trong chuyện cá nước thân mật, cô cực kỳ sợ hắn mất khống chế sẽ làm ra một xác hai mạng, liền ngoan ngoãn bưng lấy bụng tiếp tục thừa nhận khi dễ.

Vấn đề là sức khỏe chung quy có giới hạn, hai chân bủn rủn chống đỡ khổng nỗi thân trên quá cỡ, cả người tức khắc như tàn hoa ỉu xìu.

Mắt thấy nữ hài có xu hướng mệt nhọc, muốn ngồi mà không thể.

"Mệt rồi phải không?"

Cô thành thật gật gù.

"Vô dụng."

Vậy thì làm ơn buông tha cô đi.

Trong khi thai phụ mẫn cảm chuẩn bị dâng trào cảm xúc, Mạc Lam Chiểu đã kịp với tay ra sau lưng cô chỉnh sửa gối đầu ngay ngắn, đỡ nằm xuống.

"Suốt ngày kiếm đủ chuyện, côn ŧᏂịŧ bị em nháo từ cứng cũng thành mềm." Hắn trừng mắt mắng.

Ôm lấy nữ hài xụi lơ vào lòng, nhờ ban nãy mãi lo xao nhãng nên mật động hẹp hòi sớm bắt kịp bản năng, tập tành thói quen cất chứa ngoại vật giống đực, côn ŧᏂịŧ nửa mất hứng lần nữa trở nên cứng cáp.

Bắt gặp ruộng điền hiếm khi có dịp được mùa, hắn lập tức nắm bắt cơ hội, không khách khí ấn hai chân cô dang rộng hai bên, lấy khí thế chẻ tre dựng thẳng mãnh eo, ra sức tàn nhẫn thọc sâu.

Tiểu huyệt bị dã man công kích không ngừng mấp máy, thật khó tưởng tượng bị nông ra cực hạn vẫn còn khả năng co thắt.

Nhu Thanh vừa được ngã lưng, các gân cốt thả lỏng cùng căng mãn nơi hạ thân, đồng thời lại vô tình tạo ra một trận khuây khỏa, không cấm hừ nhẹ.

Phát hiện biến hoá mỏng manh, nam nhân đưa mắt nhìn theo mọi cử chỉ, răng ngô khẽ chặt lấy đầu môi, mi tâm mỏi mệt chau lại, sắc thái nơi gò má chuyển sang một màu ửng hồng.

Xem vừa lòng, nắm chặt gáy cô trong tay, tìm kiếm ngay cái miệng suốt ngày bắt bẻ, trằn trọc giao triền, chính hắn cũng không rõ vì sao càng liếʍ mυ"ŧ lại càng trầm luân, ngẫu nhiên còn đi quá giới hạn mất lực đạo khiến hàm răng cả hai va vào nhau, dẫn tới đau buốt.

Lát sau buông ra, phun một ngụm trọc khí, đê tiện hỏi: "Thế nào, giao cấu cùng công cẩu sướиɠ đúng không?"

Nhu Thanh biết nam nhân thích mình kêu giường, liền thuận theo phối hợp: "Công cẩu làm tiểu huyệt thật thoải mái—tiểu mẫu cẩu sướиɠ muốn chết—Ha a dùng lực chút nữa."

"—Ân, nhị ca làm Tiểu Thanh thật sự sướиɠ quá, mau làm chết Tiểu Thanh—"

"Tiếp tục kêu!"

Chậm một nhịp, cô ngưng mắt nhìn gã nam nhân đang điên cuồng luật động trên người mình, áp lực chớp chớp mắt nén xuống lệ quang, vắt hết bao nhiêu từ ngữ khiếm nhã nhất từng nghe, đem ra sắc tình rêи ɾỉ lấy lòng.

"Tiện huyệt ngứa quá—Aa—công cẩu mau lấy gậy gộc tới gãi ngứa—Sướиɠ muốn chết, tiểu mẫu cẩu chính là thích bị chơi như vậy—Ân—."

"—Nhị ca thật lợi lại, dương cắm thật sâu, muốn tới tử ©υиɠ—Da^ʍ huyệt phải bị làm hư rồi."

Đỉnh chóp qυყ đầυ có xu hướng lấn vào cửa tử ©υиɠ, vòng eo bị kiềm chế vô pháp đứng lên, cô sợ tới mức há hốc mồm, mười đầu ngón chân đều cuộn cong.

"Ha a—Dươиɠ ѵậŧ thật lớn—Nhị ca thương Tiểu Thanh, làm ơn đừng đâm quá sâu—Sợ—Lam Chiểu, em sợ—." Nghẹn ngào gục bên tai hắn nài nỉ.

Mạc Lam Chiểu buông tiếng cười chế nhạo ngắn ngủi, không rõ là có nghe thấy được lời khoan dung, hay đã vứt bỏ ngoài tai, như cũ lạnh mặt, giữ vững biên độ vô tâm đâm thọc.

Cơ mà tại địa phương nữ hài không thể ngờ tới.

Dươиɠ ѵậŧ của ai đó âm thầm chịu giữ khoảng cách nhất định với hoa tâm.

Ghé xuống liếʍ đi mồ hôi lấm tấm nơi chóp mũi nữ hài: "Thật giỏi, Tiểu Thanh bắt đầu có tiến bộ rồi."

Một trận này, Mạc Lam Chiểu làm lâu hơn bình thường, tựa như cái máy đóng cọc, hắn dùng nỗi sợ hãi của nữ hài chuyển hoá thành điện năng, tiếp tục vận hành nhục côn, càng bất lực thì càng hăng hái giã nát u huyệt chật hẹp.

Nhu Thanh khó khăn hít thở, tay bấu víu ga giường giữ thăng bằng, bầu ngực sữa trước sau đong đưa, nhuốm đẫm mồ hôi bóng loáng, từ cổ họng phát ra thanh âm lí nhí ỉ ê.

Không biết được khi nào hắn chịu bắn, nằm dưới sức lực cường đại, chỉ có thể căng người chịu đựng mưa rền sấm dữ, mặc hắn bài bố, thậm chí chẳng còn dư hơi mà thi triển mấy kỹ xảo giường chiếu gì đó.

Huyệt đạo từ ướt dầm dề tới tận lúc bốn phía vách tường bị thao cho cạn khô, vẫn tuyệt nhiên không muốn đình chỉ, thịt huyệt bị ma sát phát sưng, theo mỗi cú thúc đẩy ít nhiều bị lôi ra ngoài.

Tên biếи ŧɦái.

Hắn tính lực khủng bố như vậy, khả năng ngày nào đó cô sẽ mất mạng.

•••••

Liếc nhìn nam nhân nằm sắp cạnh bên, vận động quá mức khiến hắn ngủ say như chết, Nhu Thanh lẳng lặng gỡ xuống cánh tay đang quàng trên người, gắng gượng ngồi dậy mặc vào quần áo, rời giường.

Đẩy cửa ra, còn chưa kịp ló mặt, Tiểu Hỷ đã từ đâu trong góc tối đứng lên, lật đật chạy ngay tới, cho cô đỡ lấy tay.

"Em còn chưa ngủ à?" Nhu Thanh hơi mất tự nhiên mỉm cười, né tránh ánh mắt.

Cô đã cố tình đợi gia nhân trực cửa gần nhất đi ngủ hết, mới dám đi ra.

Nhìn một thân suy yếu, song biết chủ tử xấu hổ, Tiểu Hỷ muốn nói lại thôi.

Sau cùng: "Em có chuẩn bị nước ấm, để em dìu phu nhân vào."

Ngồi trên ghế, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn ở sâu bên trong nhưng cửa huyệt giờ sưng húp, Nhu Thanh không dám dùng tay moi ra, đành múc nước chà rửa bên ngoài.

Có lẽ vài chỗ xuất hiện vết rách, nên mặc dù đã dùng nước ấm vẫn không giảm bớt phần nào khó chịu, trái lại còn gia tăng đau xót.

Cô hít ngụm khí lạnh, chịu đựng âʍ đa͙σ đau rát.

—Tạch

Giữa không trung, nặng nề rơi rớt giọt nước nóng bừng.

Không sao đâu Nhu Thanh.

Ngươi chịu được.

Hết thảy sẽ qua thôi.

Sau ánh đèn neon mờ ảo, nữ hài thô lỗ gạt đi tàn lưu trên má.