Chương 3

Tay Hà Ngự run rẩy, bàn tay cậu hơi dùng sức chậu hoa đã vỡ nát. Chậu hoa dương tử kinh đáng thương rơi xuống đất, chậu hoa bằng sứ biến thành những mảnh vụn và vương vãi khắp nơi.

Chị Triệu và anh Tạ lập tức hoảng sợ.

Hà Ngự cũng rất hoảng sợ.

Tuy nhiên cậu có một tật xấu khó bỏ, đó là khi căng thẳng, khuôn mặt trở nên cứng đờ, càng căng thẳng thì càng cứng đờ, điều này thường không có lợi cho việc giao tiếp với mọi người, như hiện tại trông cậu rất dọa người.

Từ một công dân tốt trở thành một tội phạm bị truy nã đầu bảng. Hà Ngự không thể tiêu hóa được, nhưng hiện tại còn có hai thành viên trong đội phản diện hung ác đang chờ chỉ thị của cậu.

Cậu nên chỉ thị cái gì? Nhưng các chỉ thị trước đó là cái quái gì?

Cậu vẫn luôn cho rằng mình là người bình thương thôi!

Đầu óc Hà Ngự quay cuồng. Bọn họ phái người đi theo hai chị em Khương Nghiên và Khương Hiền, nhưng khi cậu gặp được họ là trường hợp ngoài ý muốn, cậu cũng chắc chắn trước đó cậu chưa từng ra chỉ thị gì, cho nên…… Bọn họ đã tự chủ trương phái người đi theo Khương Nghiên cùng Khương Hiền.

Hà Ngự mân mê những mảnh vụn trong ngón tay, tim đập mạnh, kỹ năng diễn xuất được mài dũa qua nhiều năm va chạm xã hội của cậu lập tức được phát huy, cậu bắt chước ông chủ vô ơn kiếp trước, trầm mắt lạnh giọng trách mắng: “Ai cho phép các người tự ý hành động?”

Hai người sợ hãi cúi đầu: “Xin, xin lỗi, đại nhân, là chúng tôi tự tiện làm chủ!”

“Chúng tôi lập tức rút người về!”

“Là ai đi theo họ?” Hà Ngự hỏi.

“Là Tiểu Lưu đóng vai nhân viên văn phòng.” Anh Tạ nói.

Trong lòng Hà Ngự căng thẳng. Không chỉ hàng xóm cách vách, ngay cả nhân viên văn phòng thân thiện cậu chào hỏi mỗi ngày cũng là thành viên của Hội Thất Phân!

“Những người khác đâu!” Cậu hỏi.

“Những người khác vẫn còn đang ẩn núp, không lộ ra sơ hở.” Trong nháy mắt chị Triệu đưa cho cậu một danh sách.

“Trở về đi, không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý hành động.” Hà Ngự nói.

Hai người kinh sợ rời đi, còn thuận tay dọn dẹp những bát đũa chưa kịp thu dọn rồi rời đi.

Sau khi trở về, anh Tạ lau mồ hôi: “Mặt Đồng đại nhân ngày càng đáng sợ rồi. Tôi còn tưởng mình sẽ bị ngài ấy trách phạt.”

Sau khi lau mồ hôi, anh ta bắt đầu lật xem thông tin từ Cục Linh Sự. Đại nhân Mặt Đồng muốn ra tay với Cục Linh Sự, phòng ngừa lần sau đại nhân muốn hỏi cái gì mà anh ta lại không biết thì không phải toang rồi sao.

Chị Triệu gửi tin nhắn cho Tiểu Lưu yêu cầu cậu ấy nhanh chóng quay lại, cũng nói: “Trước kia đại nhân Mặt Đồng đã uy phong rồi, nhưng vẫn không dọa người như vậy……”

Anh Tạ lẩm bẩm: “Trước kia Mặt Đồng đại nhân không để ý chuyện gì, cũng không thích nói chuyện…”

Nhiệm vụ giả dạng làm người bình thường và ẩn nấu lâu dài này cũng do chính bên trên sắp xếp xuống, yêu cầu bọn họ ở trong tiểu khu này ngụy trang thành hộ gia đình, và xây dụng một xã khu hòa đồng thân thiện.

Tuy rằng bọn họ không biết nguyên nhân là gì, nhưng vẫn luôn nghiêm túc chấp hành. Chỉ có Mặt Đồng đại nhân thì không giống vậy, tuy rằng ngài ấy tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng mỗi lần ngài ấy tiến vào tụ điểm này sẽ không bước ra khỏi cửa trong khoản thời gian khá dài, thái độ như vậy cũng đủ hiểu sự bất mãn của ngài ấy với nhiệm vụ lần này.

Tuy nhiên, Mặt đồng đại nhân luôn cư xử như vậy khi đi làm nhiệm vụ, đeo mặt nạ đồng và hầu như không bao giờ nói chuyện.

Nhưng là mấy ngày nay, ngài ấy bắt đầu thay đổi. Cậu bắt đầu sinh hoạt giống như một người bình thường thật sự, ngụy trang còn giống hơn bọn họ.

“Có phải Mặt đồng đại nhân hết kiên nhẫn rồi không?” Chị Triệu dùng ngón tay sơn đỏ tươi vờn những sợi tóc lọn sóng, vô cùng lo lắng nói.

“Chắc là vậy rồi, một người tàn nhẫn như Mặt đồng đại nhân sao có thể an tĩnh giả trang làm một người bình thường được?” Anh Tạ nói.

“Tôi nói chứ hội trưởng không nên giao nhiệm vụ kiểu này cho đại nhân.” Chị Triệu lẩm bẩm: “Chắc đại nhân rất bất mãn đi?”

Chắc hẳn ngài ấy đã mất kiên nhẫn nên mới chủ động ra tay, cố ý bỏ một tiểu quỷ vào trong nhà, sau đó dẫn người từ Cục Linh Sự đến, mượn chuyện này nâng mối quan hệ với bọn họ.

Anh Tạ tìm kiếm tư liệu xong, giọng nói căng thẳng: “Hai tên Cục Linh Sự vừa nảy không đơn giản đâu, là con của Khương Yến Quân người đứng đầu thứ ba tròn Cục Linh Sự. Tiểu Lưu trở về chưa? Ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện!”

“Trách không được đại nhân kêu chúng ta ngừng theo dõi chúng.” Chị Triệu nhìn tin tức trong di động: “Hai người kia vẫn bị lạc đường trong tiểu khu, Tiểu Lưu vẫn chưa ra khỏi tiểu khu.”

Hai người liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, anh Tạ chậm rãi nói: “Hai chị em bọn chúng mới chấp hành nhiệm vụ mấy ngày nay thôi, cũng không sử dụng danh nghĩ của Khương Yến Quân. Cũng không có nhiều người biết Khương Yến Quân có một trai một gái, còn mang họ mẹ, nếu không nhắc tới, người khác sẽ không biết lai lịch của bọn họ.”

“Mặt đồng đại nhân không ra tay là đúng.”

Chị Triệu nặng nề gật đầu: “Sau này không được tùy tiện hành động khi chưa có mệnh lệnh.”

Nếu bọn họ làm hỏng kế hoạch của Mặt đồng đại nhân, không kết cục sẽ đáng sợ như thế nào!

“Nhiệm vụ lúc trước đã gửi lại chưa?” Anh tạ hỏi.

“Đã gửi lại rồi.” Chị Triệu nói.

Đây là một quá trình cố định hàng tuần.

"Có phản hồi gì không?" Anh Tạ tiếp tục hỏi.

Mặt Đồng đại nhân bắt đầu hành động, nhiệm vụ ẩn núp đã có thay đổi, anh ta cảm thấy bên trên sẽ có phản ứng gì đó.

“Vẫn chưa…… Từ từ!” Giọng chị Triệu đột nhiên cao lên vài tông, biểu tình hoảng hốt: “Có, hội trưởng muốn đến đây.”

Một bên khác, hai người kia đi rồi, Hà Ngự đóng cửa chạy liền nằm cái phịch lên sopha, đè lại ngực.

Quá hiểm! Quá hiểm! vừa rồi làm cậu sợ muốn chết!

Bình tĩnh trong chốc lát, Hà Ngự bắt đầu lấy danh sách ra xem, đôi mắt cậu trừng lớn.

Chị Triệu hàng sớm cũng là đối tượng truy nã thứ 13 trong danh sách gắt gao nhất của Cục Linh Sự tên là “Ngẫu sư”, anh Tạ cũng là đối tượng thứ 21 trong danh sách gắt gao nhất tên là “Quỷ ảnh”.

Người hàng xóm ở tầng trên cũng đến từ hội Thất Phân, hàng xóm dưới lầu cũng là hội Thất Phân. Những người tập thể dục buổi sáng dưới sân mà mỗi ngày cậu gặp cũng thuộc hội Thất Phân, học sinh, nhân viên văn phòng…… Đều là hội Thất Phân!

Đến cả người bán bánh kếp ở lối vào tiểu khu cũng là thành viên hội Thất Phân!

Cậu xuyên đến đây nửa tháng, thế nhưng vẫn luôn sinh hoạt trong đám người phản phái này!

Hà Ngự nghĩ mà lòng run rẩy không thôi.

Những người hàng xóm hòa thuận và thân thiện đã không còn, cuộc sống hưu trí hạnh phúc cũng không còn nữa, danh tính có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào và bị những kẻ phản diện này gϊếŧ chết...

Tuy rằng đám người này vẫn chưa phát hiện thân phận của Hà Ngự, nhưng đó là bởi vì hiện tại bọn họ đang làm nhiệm vụ chính là giả trang làm một người bình thường. Nếu sau này muốn cậu đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như nhằm vào Cục Linh Sự và gϊếŧ ma quái, không phải muốn mạng cậu sao!

Hà Ngự ngồi bật dậy.

Cậu phải suy xét đến tình hình của Mặt đồng đã!

Nếu đi dò xét những thành viên trong hội Thất Phân, rất dễ bị nhìn ra sơ hở. May mà cậu còn có Khương Hiền!

Hà Ngự lấy di động ra, hỏi Khương Hiền những tin tức có liên quan đến Mặt đồng.

Trong phòng không có gì để kiểm tra, ngày đầu tiên chuyển đến cậu đã kiểm tra cẩn thận tất cả các phòng, không có gì bất thường cả, nếu không cậu sẽ không nghĩ rằng cậu xuyên đến chỉ làm một người bình thường.

Trong lúc đợi Khương Hiền trả lời tin nhắn, Hà Ngự chuẩn bị thử năng lực của mình có. Trước đó cậu đã bốp chậu hoa bằng gốm thành bột mà tay vẫn không thấy đau.

Hà Ngự đau lòng nhặt hoa dương tử kinh lên.

Cây hoa dương tử kinh đáng thương, hoa cũng sắp nở rồi, vậy mà trước thì gặp ma quỷ ám vào, lúc sau lại bị người của Hội Thất Phân quăng ngã, vài lá cây bị gãy rồi.

Cũng may phần củ không có vấn đề gì, Hà Ngự cẩn thận thu dọn cây dương tử kinh lại và trồng vào một chậu hoa khác.

Sau khi làm xong Hà Ngự nhìn xung quanh, nhặt chiếc bấm móng tay bằng kim loại lên và bốp ——

Chiếc bấm móng tay biến thành những mảnh kim loại

Sau khi kiểm tra giá trị vũ lực xong, nên kiểm tra một chút phòng thủ.

Hà Ngự đi vào phòng bếp, đặt ngón tay lên thớt, cẩn thận ấn lưỡi dao làm bếp vào mép đầu ngón tay.

Không có cảm giác. Chắc không thể cắt được, cậu dùng thêm chút sức lực.

Hà Ngự bắt đầu dùng sức.

Dùng sức……

Dùng sức…………

Con dao làm bếp không chịu nổi và tạo ra một lỗ.

Hà Ngự nghiên cứu con dao trong tay, sau đó tìm kiếm trên mạng danh tiếng của thương hiệu dao làm bếp này, cậu cảm thấy chất lượng con dao này không có vấn đề gì.