Chương 4

Sau khi tiến hành đủ loại kiểm tra, Hà Ngự xác định, chính mình hiện tại là đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, đòn tấn công và phòng thủ vật lý của cậu rất tốt, nhưng thế giới này quá kỳ dị.

Mới vừa thí nghiệm xong, Khương Hiền đã trả lời.

Thiếu niên trẻ trâu này có ấn tượng rất tốt với Hà Ngự.

Người trẻ tuổi đều từng có ảo tưởng có thể nắm giữ năng lực phi phàm cứu vớt thế giới. Tuy rằng Khương Hiền trẻ trâu nhưng vẫn chưa thể phát triển đến mức gõ cửa nhà người ta và nói: “Tôi đến cứu vớt bạn”, sau khi cậu thiếu niên lòng mang mộng tưởng cứu người, thì không thu hoạch được sự cảm kích, mà phải đối mặt với những ánh mắt hoài nghi.

Người thường không nhìn thấy quỷ, những người nhạy bén thì có thể thấy linh lực, nhưng cũng không nhiều lắm. Hầu hết thời gian Khương Hiền đấu trí với bọn ma quỷ, những người chứng kiến thấy cậu ấy cứ nhảy nhót lung tung cứ nghĩ cậu ta đang lên cơn

Bị nghi ngờ và nghi ngờ, cậu ta trở nên bất thường.

Hà Ngự là người đầu tiên nhìn thấy cậu ta diệt ma quỷ mà vẫn dùng cách nhìn người bình thường nhìn cậu ta, thậm chí một câu kiên định “Tôi tin!” làm Khương Hiền không khỏi sốc.

Wow wow wow trên đời này vẫn còn có những người tốt bụng sẵn sàng tin tưởng người khác như vậy sao!

Cậu ta ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đã xem người này làm anh em tốt, vì thế không hề giấu giếm mà bắt đầu chia sẻ thần tượng của mình.

Mặt đồng! Đó là vua của giới hắc ám! Một anh hùng hành tẩu trong bóng tối! Kẻ lữ hành mang tội lỗi!

Hà Ngự nổi lên một tầng da gà.

“Em sẽ gửi cho anh một số tư liệu, anh xem từ từ thôi, còn số còn lại em sẽ gửi sau khi về nhà.” Khương Hiền gửi đến một file nén. Cậu và chị gái còn bị lạc đường đây, muốn về nhà chắc mất một khoản thời gian nữa.

Hà Ngự giải nén. Tư liệu có vài bức hình.

Ảnh chụp về Mặt đồng rất hiếm có, đa số hình ảnh rất mờ chỉ có thể thấy được thân ảnh.

Hà Ngự chọn lựa và mở ra tấm ảnh xem như là rõ nhất.

Ảnh chụp vào ban đêm, ánh trăng mờ và ánh lửa cũng không thể chiếu sáng được máy ảnh để chụp rõ ràng người đó.

Đây là góc nhìn sát đất, từ góc dưới nhìn lên thì Mặt đồng rất cao, Mặt đồng mặc áo choàng màu xanh đậm, dáng vẻ cao gầy, người đó đang quay mặt về phía máy ảnh, tựa hồ phát hiện có người ở quay chụp, quay đầu nhìn qua, khuôn mặt đeo mặt nạ bằng đồng hiện dưới ánh lửa, những vết gỉ xanh lốm đốm và màu vàng nguyên bản của đồng tạo thành những đường nét huyền bí. Những phần không bị ăn mòn phản chiếu ánh lửa và có một sự quyến rũ khó tả.

Hà Ngự nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp. Cậu không tìm thấy chiếc mặt nạ đồng và chiếc áo choàng màu xanh đậm nào trong phòng. Trong hội Thất Phân chắc hẳn Mặt đồng có nơi ở, đồ vật của nguyên chủ hẳn là toàn bộ ở đó.

Tuy nhiên, chỉ nhìn vào thông tin Khương Hiền của cho cậu, Hà Ngự cũng không có đủ tự tin để hành động như Mặt đồng mà không bị những người xung quanh phát hiện.

Khương Hiền đã thu thập được không ít thông tin Mặt đồng, dù vậy khi in ra cũng chỉ chiếm vài trang giấy, đa số đều là tư liệu về những vụ án, chỉ có miêu tả vụ án, và các thông tin cá nhân của Mặt đồng là rất ít. Tướng mạo, tính tình, và các mối quan hệ hầu như không có.

Hà Ngự đang nhìn tài liệu, thì điện thoại lại ong ong vang lên.

Cuối cùng Khương Hiền có thể về đến nhà, bắt đầu gửi cậu một loạt tin nhắn:

“Anh xem xong chưa?”

“Anh có để ý không? Mặt đồng đối phó với người khác hầu như không có ai là người tốt cả."

"Những kẻ ngu ngốc của Hàng Lâm phái đã tìm kiếm khắp nơi những cơ thể thích hợp để chào đón vị thần của họ, thậm chí còn huyết tế."

"Lần trước kẻ đứng đầu danh sách truy nã trong nhiều năm qua là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt."

"Gã đó là một kẻ biếи ŧɦái, nạn nhân đều là những cô gái trẻ bị mổ bụng. Sau khi chết, oán khí không thể siêu thoát bị biến thành ma. Mặt đồng đã cho bọn họ cơ hội báo thù.”

“Còn có rất nhiều, anh xem từ từ thôi.”

“Theo như cậu nói, anh ta giống như một anh hùng cổ đại luôn trừ giang diệt ác sao?”

“Hành tẩu ở trong bóng tối, mang ác danh, không ai thấu hiểu.”

……

Tóm lại, rất phù hợp với sở thích của một thiếu niên trẻ trâu như cậu ta.

“Bất quá anh xem một chút là được, đừng cố gắng tìm hiểu quá nhiều.”

“Anh chỉ là một người bình thường, bị cuốn vào sẽ rất nguy hiểm.”

Hà Ngự yên lặng.

Cậu cũng không muốn dính vào lắm đâu nhưng điều kiện không cho phép.

Những người khác trong hội Thất Phân đều sợ Mặt đồng, lừa họ không khó, nhưng hội trưởng thần bí kia sẽ không dễ lừa đến như vậy.

“Cậu có biết chuyện gì về hội hội trưởng của hội Thất Phân không?” Hà Ngự hỏi.

Khương Hiền:

“Anh hỏi đến người đó làm gì?”

Hà Ngự:

"Tôi thấy hội phó của hội Thất Phân đều đứng đầu danh sách truy nã. Hội trưởng không phải sẽ càng lợi hại hơn hội phó sao?"

Khương Hiền:

“Người đó quá thần bí, không có tin tức gì.”

“Theo em thấy tên hội trưởng này không sài được, chỉ biết đẩy Mặt đồng ra lĩnh đạn, chính mình tránh ở phía sau.”

“Em có một số thông tin về hội Thất Phân, anh xem đỡ đi.”

“Bất quá em cũng nhắc nhở anh một chút.”

“Hội Thất Phân rất nguy hiểm.”

“Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ.”

“Thông tin em cung cấp cho anh đã được chọn lọc cẩn thận, có một số em không thể nói cho anh được.”

"Trong lòng anh phải hiểu rõ, ngàn vạn lần đừng thấy nó ngầu hay gì đó mà đi tiếp xúc với người này."

"Thực sự sẽ chết người đấy."

Bị thiếu niên trẻ trâu này nhắc nhở đừng cho rằng tổ chức phản diện rất ngầu, tâm tình của Hạ Ngự có chút phức tạp.

Cậu cảm ơn ý tốt của Khương Hiền. Hà Ngự không có hứng thú với hội Thất Phân, cậu chỉ muốn thoát khỏi cục diện phiền toái này thôi.

Hội Thất Phân là một tổ chức phản phái, tương lai sẽ bị nhân vật chính hủy diệt, hội phó của tổ chức phản diện chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt. Huống chi cậu không có ký ức của Mặt đồng, muốn ngụy trang ở trong tổ chức phản phái này sẽ rất khó khăn, nếu là có thể đổi đến Cục Linh Sự thì tốt rồi. Tốt xấu tổ chức chính phải cũng không tàn ác như tổ chức phản diện.

Hơn nữa, muốn thoát khỏi loại tổ chức phản diện này rất khó, thân là hội phó, nếu Mặt Đồng đào tẩu, nhất định sẽ bị truy sát. Hiện tại Hà Ngự có được năng lực của Mặt đồng nhưng không thể sử dụng, nếu thực sự đánh nhau, có thể cậu sẽ bị tóm gọn trong vài giây. Nếu có sự bảo vệ của Cục Linh Sự thì không cần lo lắng bị hội Thất Phân truy sát rồi.

Vì thế cậu lại hỏi Khương Hiền:

“Cậu nói thử xem nếu Mặt đồng rời khỏi hội Thất Phân và đến Cục Linh Sự, sẽ thế nào?”

Khương Hiền tức khắc hưng phấn lên: “Anh ấy là một cường giả, nếu có thể từ bỏ hội Thất Phân quay về đây thì là quá tốt rồi!”

Hà Ngự: “Cục Linh Sự sẽ không xử phạt anh ta cái gì sao? Dù sao cũng là người đứng đầu danh sách truy nã.”

Khương Hiền: “Này, kẻ bị truy nã nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng bị bắt. Nếu xử phạt thì làm sao anh ta dám đến. Nếu người đứng đầu trong danh sách truy nã mà bỏ bóng tối theo ánh sáng là tốt nhất.”

Hà Ngự: “Nếu Mặt đồng không mạnh như lời đồn thì sao?”

Khương Hiền: “Kia……Có hơi khó nói.”

“Anh ta làm rất nhiều chuyện cũng gây thù chuốc oán không ít. Người muốn anh ta chết cũng rất nhiều.”

“Cho nên em mới nói là hội trưởng bên đó tệ bạc không thôi. Ác danh đều dồn lêи đỉиɦ đầu của Mặt đồng, còn mình thì bình an vô sự.”

Khương Hiền đang lòng đầy căm phẫn mắng chửi vu khống hội trưởng hội Thất Phân, nhưng lòng Hà Ngự đang lạnh đi.

Với tình hình hiện tại, cậu căn bản không thể bỏ tối theo sáng được. Không còn cách nào khác, trước tiên đành phải ở lại với hội Thất Phân vậy.

May mắn thay, thân phận của Mặt đồng có thể dọa người, chỉ cần tìm được biện pháp không gặp phải hội trưởng thì sẽ không sao.

Trước tiên dành thời gian để tìm hiểm tình hình ở đây, sau đó lại tìm cơ hội trốn chạy……

Lại nói tiếp, Mặt đồng còn có thân phân làm hội phó của hội, cho nên đãi ngộ của cậu ở hội Thất Phân hẳn là không tệ đi?

Ngày hôm sau, Hà Ngự tìm được một người không mấy quan trọng trong danh sách.

“Nghỉ phép?” Tiểu Lưu đóng giả nhân viên văn phòng rất hoang mang: “Không cần nghỉ phép, mọi người đều ở trong trạng chờ lệnh."

“Đại nhân, nếu ngài làm như thế, chúng tôi làm sao dám lơ là được?”

Qua lời giới thiệu của tiểu Lưu, Hà Ngự hiểu ra:

Hội Thất Phân, cơ chế làm việc giống như 007, đợi lệnh 24 giờ, sẵn sàng giải quyết vấn đề bất cứ lúc nào, không trả lương tăng ca, không có năm loại bảo hiểm.

Còn chức vị hội phó này cũng giống như mọi người, đến cả lương cũng không có.

“Tất cả đều vì lý tưởng cao cả của chúng ta!” Tiểu Lưu nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ kính ngưỡng."

Hà Ngự:……

Làm sao có thể vượt qua cuộc sống khốn khổ này chứ!