Chương 5: Bí mật chiếc mặt nạ đồng

Cái gì gọi tổ chức phản diện?Đây chính là tổ chức phản diện!

Loại nhà tư bản vô đạo đức nào lại làm một việc vô lương tâm như vậy!

Chạy trốn! Nhất định phải chạy trốn!

Nhưng muốn chạy thì phải giải quyết một vấn đề lớn trước:

Vẻ ngoài của Mặt đồng rất thần bí, người khác không ai biết cậu trông như thế nào, nhưng chắc chắn những người trong hội Thất Phân biết.

Hội Thất Phân chắc chắn sẽ không để hội phó tùy tiện rời đi. Nếu Hà Ngự chạy đi mà bị truy đuổi thì đó chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí có thể biến thành truy sát. Bây giờ cậu không có ký ức và không biết cách sử dụng sức mạnh của mình, cứ vậy mà chạy trốn chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Hà Ngự sờ sờ mặt của mình, cảm thấy buồn bực.

Nhìn thì cũng không giống một kẻ ngốc, vậy tại sao lại bị ông chủ độc ác dùng "lý tưởng" để lừa chứ?

Mỗi khi nghĩ tới Mặt đồng đã làm việc cho hội Thất Phân bao nhiêu năm nay mà không nhận được một đồng lương nào, Hà Ngự cảm thấy đau lòng.

Đây mà là lão đại giới hắc ám gì chứ? Toàn bộ ngốc bạch ngọt này đã bị bọn tư bản xấu xa kia lừa gạt!

Hà Ngự sờ sờ mặt mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu cầm chiếc gương lên. Ánh nắng bị gương khúc xạ chiếu lên mặt Hà Ngự, cậu nheo mắt lại, nhìn thấy trên mặt mình có đường vân, mà dưới những đường vân này dường như có màu vàng.

Những đường vân này nhìn quen quá. Hà Ngự cầm điện thoại lên và mở bức ảnh mà Khương Hiền đã gửi cho cậu.

Các đường vân trên khuôn mặt của cậu bây giờ giống hệt như đường vân trên chiếc mặt nạ đồng!

Chiếc mặt nạ đồng vẫn luôn đeo trên mặt?

Hà Ngự cố gắng tháo mặt nạ ra.

Đầu ngón tay của cậu lướt dọc theo các đường vân, từ trán đến giữa lông mày, từ mắt đến khóe mắt, má, khóe môi, quai hàm…

Cậu véo một mảnh kim loại lành lạnh.

Ở dưới cằm hiện ra chiếc chiếc mặt nạ đồng trong suốt.

Thảo nào cậu không bao giờ tìm thấy chiếc mặt nạ bằng đồng mang tính biểu tượng này!

Hà Ngự muốn tháo mặt nạ xuống, nhưng vừa giơ tay lên, cậu đột nhiên cảm thấy chấn động "ù ù", như thể có một chiếc chuông đồng khổng lồ đang vang lên trong cơ thể, chấn đến lục phủ ngũ tạng của cậu tê dại và không thể di chuyển được.

Hà Ngự nằm một lúc mới bình phục lại.

Mặt nạ này không thể được tháo ra!

Hà Ngự đã hiểu ra. Mặt đồng vẫn luôn đeo chiếc mặt nạ này, là bởi vì không thể không đeo. Mặt nạ bằng đồng được sử dụng để bảo vệ thân thể này.

Có lẽ đây chính là lý do tại sao cậu lại xuyên không thành Mặt đồng, tại sao Mặt đồng mạnh mẽ như vậy lại bỗng nhiên biến mất.

Có nên mạo hiểm tiếp tục ẩn nấp trong hội Thất Phân này không?

Hà Ngự nghĩ về cuộc sống ẩn nấp này.

……Bỏ đi, bỏ đi. Cậu chỉ là một người bình thường, nếu gặp người quen thuộc với Mặt đồng, với một chút kỹ năng diễn xuất này của cậu sẽ bị lộ trong vòng một phút! Thay vào đó hãy làm một con cá mặn. Chạy càng sớm càng tốt.

Hà Ngự hít một hơi, ngồi dậy, đưa tay lên sờ những đường vân này, thuận theo ánh sáng dưới những đường vân, khuôn mặt trong gương bắt đầu thay đổi. Chẳng bao lâu sau, cậu hóa thành một chàng trai trẻ khác với đôi lông mày khá đậm, khi cười có lúm đồng tiền ở trên má trái. Đây chính là diện mạo của Hà Ngự ở kiếp trước.

Hà Ngự xoa xoa mặt, lại thay đổi khuôn mặt.

Lại đổi cái khác...

Lại đổi cái khác...

Đổi tới đổi lui trời cũng đã tối.

Nhéo mặt có chút thú vị.

Ở kiếp trước, cậu đã dành một giờ để nhéo mặt mà chơi game thì chỉ trong mười phút.

Hà Ngự lại xoa mặt và trở lại hình dáng ban đầu.

Cậu dự định ngày mai khi ra khỏi tiểu khu sẽ thay đổi diện mạo, sau đó quay lại hội Thất Phân xem những người này có nhận ra cậu hay không. Nếu không nhận ra, cậu sẽ lên kế hoạch chạy trốn.

Ngày hôm sau, Hà Ngự đi ra ngoài như thường lệ, chào các hàng sớm cải trang một cách nhiệt tình khi cậu tình cờ gặp được, sau khi rời khỏi tiểu khu, cậu đi mấy vòng để chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình rồi đi vào trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo về thay, thay quần áo xong, rồi đổi sang khuôn mặt khác, và đi trở lại tiểu khu.

Trước tiên Hà Ngự mua một chiếc bánh kếp và từ quầy hàng ở lối vào tiểu khu.

Ừm... Ông chủ cũng không cho thêm, trước đây luôn cho thêm hai quả trứng!

Quả nhiên đó là sự ưu đãi của cấp dưới để lấy lòng phó hội trưởng?

Hà Ngự mang bánh kếp đi dạo quanh tiểu khu, còn cố ý đi trước mặt người của hội Thất Phân.

Rất tốt, không ai để ý tới cậu.

Hà Ngự rời khỏi tiểu khu, sau khi ăn bánh xong thuận tay ném túi giấy vào thùng rác, tìm một nơi không có người để thay quần áo và thay đổi khuôn mặt rồi quay trở lại tiểu khu.

Ai cũng mang theo nụ cười ấm áp và thân thiện.

Tiểu khu Hạnh Phúc, hàng xóm hòa đồng.

Đã xác nhận. Không ai trong số họ nhận ra cậu.

Hà Ngự trở lại tiểu khu không lâu, thì chị Triệu ra ngoài mua đồ cũng quay lại. Cô ta và ông chủ quầy bán bánh xếp, ông cụ đang dắt chó đi dạo, nhân viên bảo vệ đang tuần tra nhìn nhau với ánh mắt thần bí, rồi cô ta trở về nhà bắt đầu nấu cơm.

Trong bếp, một con rối đang thao túng các dụng cụ nhà bếp, rửa rau, thái rau, bắt lửa, nấu nướng… và khéo léo chế biến ba món một canh.

Đây là con rối nấu ăn này là do Ngẫu sư Triệu đặc biệt tạo ra con rối nấu ăn, cô ta không biết nấu ăn.

Lúc trước phát hiện Mặt đồng đại nhân ăn mì gói, thì cô ta vô cùng sợ hãi! Ngẫu sư Triệu vội vàng chế tạo ra con rối nấu ăn, trong lòng không khỏi khâm phục. Một nhân vật giống như Mặt đồng đại nhân vì hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà lại làm đến bước này! Ngụy trang thành một người bình thường như vậy, tuyệt đối thành công. Ai mà tin được một thanh niên suốt ngày ăn mì gói lại là Mặt đồng, một người chỉ cần dậm chân vài cái là có thể làm rung chuyển giới siêu nhiên chứ?

Mặt đồng đại nhân có thành tích như vậy, không phải tự nhiên mà có được.

Trong bếp vang lên tiếng leng keng, Ngẫu sư Triệu Múa và Quỷ ảnh đang ngồi trên ghế sô pha thảo luận với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Hôm nay đại nhân lại đi ra khỏi tiểu khu, lúc đại nhân đi khỏi, thì có một người lạ mặt đến tiểu khu, đi dạo xung quanh và mua bánh xếp ở chỗ quầy hàng của lão Sài. Không biết mục đích là gì " Quỷ ảnh Tạ nói.

"Anh không có hành động liều lĩnh chứ?" Ngẫu sư Triệu hỏi.

"Sao anh dám chứ? Lúc ở trong tiểu khu anh không đi theo, mà do ông cụ đi dạo và Tiểu Trương nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy, nếu vào đây chỉ là kẻ trộm thì không sao, nếu như có liên quan đến kế hoạch của đại nhân, thì anh sẽ mất mạng ngày." Ngẫu sư Triệu gật đầu nói: "Thủ đoạn của đại nhân thần bí khó lường, tâm tư sâu như biển. Nói không chừng người này là do đại nhân dẫn dụ đến, có lẽ có tác dụng gì đó không chừng."

Quỷ ảnh Tạ nghiêm túc nói: "Anh hiểu rồi!"

Cách đây vài ngày, Mặt đồng đại nhân một người không bao giờ quan tâm đến chuyện gì đột nhiên lại bắt đầu sống như một người bình thường, thậm chí còn ăn mì gói.