Chương 3: Đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa . . .

Chương 3: Đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa . . .

Edit- Beta: Team May

***

Giang Noãn ngủ không sâu, nửa đêm đã bị tiếng gió gào thét bên ngoài phòng đánh thức, trong lòng suy đoán chắc là ngày mai trời sẽ mưa to, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ được, cô lần mò trên tủ đầu giường lấy mp3, đeo tai nghe vào sau đó mở mấy bài hát nhẹ nhàng dễ ngủ khẽ cay mày, cuối cùng không biết thế nào liền tiến vào mộng đẹp.

Sáu giờ mười lăm phút sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Giang Noãn từ trong chăn vươn tay đi tắt đồng hồ báo thức, nghiêng người lắng nghe bên ngoài cửa sổ, có tiếng mưa rơi, cô xoa xoa phần đầu có chút đau của mình rồi từ trên giường ngồi dậy.

Sau khi đánh răng rửa mặt thì Lý Hoa đã làm xong bữa sáng, một chén cháo trắng kết hợp cùng dầu cháo quẩy bán ở dưới lầu, Giang Noãn quy củ ngồi trước bàn ăn sáng, sau đó đeo túi sách lên lưng cầm ô chuẩn bị đến trường.

“Noãn Noãn.” Lý Hoa bỗng nhiên gọi cô.

Giang Noãn đang mở cửa nửa chừng nghe tiếng gọi mà quay đầu lại, một sợi tóc mái xẹt qua cái trán, Lý Hoa nhìn đứa con gái nhu thuận trước mặt, nghĩ đến trước đó không lâu mới đổi lớp cho con gái của mình, giọng nói ôn hòa hơn một chút: “Trên đường chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.” Giang Noãn mỉm cưởi, “Tạm biệt mẹ.”

Trời mưa cũng không phải quá lớn, Giang Noãn cảm thấy ngày mưa luôn khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những chuyện không vui, ví dụ như mèo con lang thang không có chỗ để đi, lại như việc không cẩn thận giẫm phải vũng nước trên đường, lại tỷ như. . . . đó là ngày bố rời khỏi cuộc sống của cô.

Giang Noãn chưa bao giờ nghĩ tới ba cô sẽ nɠɵạı ŧìиɧ . . . Một ngày, tiểu tam tìm đến cửa tuyên bố tình yêu đích thực đã nhiều năm của bọn họ, một người mạnh mẽ như Lý Hoa cũng tức giận đến gần như ngất xỉu, sau đó bệnh nặng một trận, bà ấy tuyệt đối không chấp nhận mình bị phản bội, đặc biệt biết được người phụ nữ bên ngoài của chồng còn nhỏ hơn con mình ba tháng, vì vậy sấm rền gió cuốn không đến một tháng đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn, Giang Quốc Lương tự hiểu bản thân mắc nợ vợ con nên hắn mình không mà ra khỏi nhà.

Ngày ấy là một ngày mưa nhỏ, Lý Hoa lạnh lùng ngồi ở một bên sô pha, Giang Quốc Lương kéo một vali quần áo, còn Giang Noãn thì ngơ ngác đứng ở phòng khách nhìn hắn từng bước một đi ra khỏi nhà, cô không khóc không ầm ĩ chỉ là hai mắt đã thất thần.

Giang Quốc Lương nhìn cô một cái, ánh mắt tràn đầy cảm giác mắc nợ, môi hắn khẽ mấy máy nhưng không phát ra tiếng, sau đó cửa đóng lại, ba của cô từ nay về sau sẽ trở thành ba của người khác.

Đều là chuyện của năm năm trước, khi đó cô mới mười hai tuổi.

Thỉnh thoảng nhớ về chuyện không vui trước đây, cô chỉ cảm thấy khi còn bé mình không mạnh mẽ.

Mưa dần nhỏ lại, lúc Giang Noãn đến trường không sai biệt lắm trời cũng ngừng mưa, đi đến khu dạy học cô khép ô dùng sức lắc lắc, sau đó bước vào phòng học.

Giữa trưa trời lại bắt đầu mưa, vả lại mưa có xu hướng ngày càng lớn nên giữa trưa không thể về nhà, Lương Tĩnh ghét bỏ đồ ăn căn tin khó ăn đã cứng rắn lôi kéo Giang Noãn mạo hiểm trời đang mưa mà đi ra ngoài ăn cơm.

Đi vào một nhà hàng nhỏ gần trường học, ngày mưa khách cũng không nhiều, hai người kêu hai tô mì thịt bò nhỏ, ông chủ là một ông chú trung niên, trên mặt luôn cười ha hả, cùng vợ kinh doanh nhà hàng nhỏ này cảm giác rất ấm áp. Đợi mì thịt bò được bưng lên, tô mì còn nghi ngút khói lại phối hợp với tiếng mưa rơi rả rít bên ngoài, luôn có một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo an yên.

“Ăn nhanh ăn nhanh, mì thịt bò này thơm quá, học xong bốn tiết tớ cực kỳ đói bụng.” Lương Tĩnh nói xong, tiếp đó ăn cả ngụm mì lớn.

Đúng lúc vị trí của Giang Noãn ngồi ở đối diện cửa ra vào, bên ngoài tiệm đang mưa to có một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen dáng người thon dài bước vào.

Hắn khép lại ô trong tay, mái tóc hơi ẩm ướt, trên người dường như còn mang theo khí lạnh của trời mưa.

Khi ánh mắt nhàn nhạt của Hứa Hàm đảo qua, Giang Noãn mạnh mẽ cúi đầu, cô cầm đũa lên giả vờ cúi đầu ăn mì một cách nghiêm túc, nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh, cô nghe được âm thanh cái bàn xê dịch, tiếp theo ông chủ hỏi anh một cách nhiệt tình: “Ăn gì chàng trai trẻ.”

“Một tô mì thịt bò, tô lớn.” Anh nói.

Giang Noãn sợ hãi ngẩng đầu, trộm liếc anh một cái.

Phía sau anh là mưa to, trời mưa càng lúc càng lớn, dường như muốn bao phủ toàn bộ thành phố, anh cuối đầu ăn mì, trên trán tóc đen hơi rũ giống như thế giới này có thế nào cũng không liên can gì đến anh.

Trên người anh luôn có mùi vị của một tên lưu manh.

Lương Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Noãn, bật thốt ra tiếng: “Cậu nhìn cái gì vậy.” Tiện thể quay đầu, Giang Noãn chưa kịp ngăn cản Lương Tĩnh, thế là Lương Tĩnh liếc một cái liền thấy Hứa Hàm.

Sau đó trên mặt cô ấy xuất hiện biểu cảm kỳ lạ khiến lỗ tai Giang Noãn lặng lẽ đỏ lên, không đợi Lương Tĩnh nói gì thì cô lập tức đánh đòn phủ đầu: “Ăn đi.”

Hứa Hàm nghe được tiếng nói hình như có ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này, Giang Noãn lập tức xiết chặt đôi đũa trong tay.

Giang Noãn cố ý ăn mì thật chậm, lại gọi thêm một chai nước cho Lương Tĩnh để bịt miệng cô ấy, sợ cô ấy nói ra gì đó, Hứa Hàm nhanh chóng ăn xong sau đó rời đi. Giang Noãn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ đi đây, là Hứa Hàm đó!” Lương Tĩnh nhỏ giọng nói với cô, “Làm sao để cho tớ gặp được chứ.”

“Vừa rồi có phải cậu đang nhìn cậu ấy không!” Lương Tĩnh chất vấn.

Giang Noãn né tránh đề tài này, không ngờ bà chủ bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu tử lúc nãy cũng là học sinh?”

“Đúng vậy.” Lương Tĩnh gật đầu, “Rất tuấn tú phải không dì.”

Bà chủ nở nụ cười: “Đúng là rất đẹp trai, ở trong trường chắc chắn được rất nhiều bạn nữ thích.”

“Đó là đương nhiên.” Lương Tĩnh nói, “Cả ngày con học đến hoa mắt, chỉ trông ngóng soái ca tới cứu vớt đời con.”

Ông chủ nghe đối thoại của các cô, nhìn bà chủ cười hắc hắc.

Phải cảm ơn bà chủ cùng Lương Tĩnh từng người một trò chuyện, Lương Tĩnh đã quên tra hỏi mình vấn đề kia, Giang Noãn cắn ống hút, mỉm cười nhìn trời mưa bên ngoài tiệm.

Có đôi khi Giang Noãn cảm thấy mình giống như npc* trong thế giới của Hứa Hàm, anh không biết mình nhưng mình lại luôn xoay quanh anh, ánh mắt luôn hướng về phía anh.



(*)NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.(theo google)

Thẳng đến ©ôи ŧɧịt̠ chiều tan học mưa mới ngừng, trời mưa cọ rửa qua khiến không khí vô cùng tươi mát, Lương Tĩnh gấp gáp đi đến lớp học thêm, giẫm nước đọng trên đường một đường chạy đi, Giang Noãn kéo áo khoác đồng phục kín mít mới chậm rãi bước đi.

Lý Hoa nhất định không có ở nhà, bà dạy lớp tự học cao tam trường trung học số 3 tới mười giờ hai mươi tối mới tan. Bất tri bất giác đi đến trước cửa một tiệm net, cô biết tốc độ internet của tiệm này cực nhanh lại gần trường học nên học sinh trung học thường hay đến đây chơi, cô đứng ở cửa do dự cho đến khi chủ tiệm nghi hoặc nhìn cô, mới đỏ mặt đi vào.

Không khí bên trong tiệm cực kỳ ngột ngạt, đứng yên tại chỗ một lúc cô mới quen được, liền mở to hai mắt tìm người, chỉ là nhìn một vòng bên trong cũng không thấy Hứa Hàm, cô còn đi thêm một vòng nữa mới cảm thấy thật sự anh không có ở đây.

Tay Giang Noãn không tự giác cọ xát quai đeo cặp lại đi ra khỏi tiệm.

Trên đường tốp năm tốp ba học sinh, Giang Noãn không muốn về nhà, đeo cặp sách đi loanh quanh dự định đi tới tiệm sách thường hay đến, lúc đi qua một con phố chợt nghe được âm thanh phát ra ở sâu bên trong con hẻm.

Cô dám chắc là học sinh mấy trường gần đây đánh nhau. Học sinh Nhất trung với Tam trung không hợp nhau, trước kia Giang Noãn nhất định sẽ tránh xa nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà cô không rời đi, trong lòng trực giác mách bảo người ở bên trong chắc chắn là Hứa Hàm.

. . . . Hoàn toàn không có vui sướиɠ khi đoán đúng.

Giang Noãn nghĩ lúc này mới một buổi chiều không thấy sao anh lại chọc phải phiền toái rồi. Trên người thiếu niên là đồng phục rộng thùng thình, anh dựa trên bức tường cũ kỹ, trong miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, híp mắt quan sát, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn đám người trước mặt.

“Hứa Hàm, bây giờ mà mày nói không rõ thì đừng hòng rời khỏi đây.” Một kẻ cả người cơ bắp nhìn giống như thủ lĩnh, rống với Hứa Hàm, “Mày dụ dỗ bạn gái tao, việc này không để yên được!”

Người ở phía sau xôn xao một trận.

“Mẹ nó, thì ra là tiểu bạch kiểm.”

“Lý ca, các huynh đệ cùng nhau xông lên đánh nó.”

“Đúng vậy, dám dòm ngó chi dâu, đừng tưởng rằng mày lớn lên đẹp trai là muốn làm gì thì làm!”

“. . . . .” Tình cảnh có chút vi diệu.

Lý Cao tiến lên hung hăng vỗ vào đầu nam sinh vừa mới nói câu kia, tức giận ngút trời: “Nó đẹp trai không? Đẹp trai không? Đẹp trai không?”

“U da.” Nam sinh bị đánh vào đầu trốn tránh nói, “Không đẹp, xấu muốn chết.”

Hứa Hàm lẳng lặng đứng ở bên kia với ánh mắt lạnh lùng.

Lý Cao cũng rất buồn bực, từ lúc bạn gái của mình gặp được Hứa Hàm một lần, sau đó trở về trực tiếp ầm ĩ chia tay cùng hắn, lấy mọi thứ của hắn đem so sánh cùng Hứa Hàm, Dung Dung là nữ sinh nhìn mặt để nói chuyện nên dứt khoát nói lời tạm biệt với hắn.

Lý Cao có nghe nói qua về Hứa Hàm, là học sinh Nhất trung cũng là người cầm đầu ẩu đả đánh nhau trong trường, nghe nói bộ dạng vô cùng đẹp trai, hắn thường nghe được từ trong miệng nữ sinh, vừa nghĩ đến Dung Dung nhắc đến Hứa Hàm như thế nào thì Lý Cao đặc biệt cảm thấy bực bội.

Đàn ông, đương nhiên phải dựa vào nấm đấm của ai cứng rắn hơn rồi, dựa vào khuôn mặt chỉ có thể trở thành tiểu bạch kiểm.

Không đánh tên tiểu bạch kiểm Hứa Hàm, hắn thật sự nuốt không trôi việc này, mấy ngày trước hắn cùng huynh đệ vẫn luôn quanh quẩn trước cửa Nhất trung, nhưng thật bất đắc dĩ đến cả cái bóng của Hứa Hàm cũng không thấy, hôm nay vừa mới từ tiệm game đi ra, kết quả thấy Hứa Hàm đang đi một mình, hắn liền gọi người lại đây chuẩn bị cho Hứa Hàm một bài học.

Ngón tay Hứa Hàm thon dài, đầu ngón tay linh hoạt đang xoay một cái bật lửa màu bạc, trong chốc lát anh nâng tay, hơi hơi nghiêng mặt châm điếu thuốc trên miệng bằng ngọn lửa xanh lam, một bộ dạng không sao cả.

Lý Cao nghiến chặt răng đi về phía trước từng bước.

Bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến giọng nữ trong trẻo, do sợ sệt mà lắp bắp: “Bạn, bạn học.”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm âm thanh, sau đó liền nhìn thấy một nữ sinh sợ hãi từ chỗ rẽ trong ngõ nhỏ đi ra, thấy mọi người nhìn mình, mặt rõ ràng đỏ lên: “Thầy Mã chủ nhiệm giáo dục trường chúng tôi, lập tức đến đây, tôi tôi tôi. . .”

Tim cô đập loạn xạ, bắp chân run nhè nhẹ, phía sau lưng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn nhìn đám người kia với ánh mắt kiên định không lùi bước, cô không thể đi, nếu cô đi thì Hứa Hàm nhất định sẽ bị đánh.

“*** mẹ, mày là ai?” Một nam sinh bất lương tóc vàng mở miệng, hùng hổ đi tới chỗ cô.

Giang Noãn bị mấy lời này dọa sợ tới mức không dám cử động, nhưng giây tiếp theo một chiếc áo khoác đồng phục to lớn phủ lên đầy cô, che khuất hết thảy tầm mắt của cô, trên đồng phục có mùi thuốc lá còn có hương vị nhàn nhạt nói không nên lời.

Tên tóc vàng kia còn chưa kịp quay đầu lại đã bị Hứa Hàm ném điếu thuốc về phía lưng, sau đó đạp một cước.

Giang Noãn có thể nghe được âm thanh một người bị đá xuống đất, tiếp đó cô bị người nhẹ nhàng đẩy ra, bảo vệ ở sau người. Có lẽ đã đến khu vực an toàn bởi vì phía trước truyền đến âm thanh chửi bới cùng tiếng đánh nhau nhưng cô không hề bị thương dù chỉ một chút.

Chỉ vỏn vẹn trong chốc lát, người mới vừa rồi còn mở miệng uy hϊếp đã trở thành bại tướng dưới tay anh, Hứa Hàm đứng ở một bên thờ ơ nhìn đám người ngã trên mặt đất, vừa mới ngẩng đầu đã phát hiện nữ sinh kia còn ngoan ngoãn đứng trong góc, trên đầu còn bị che phủ bởi đồng phục của anh.

Nhìn đồng phục trên người cô cũng là học sinh của Nhất trung.

Giang Noãn nửa ngày không nghe được động tĩnh, trong lòng sợ hãi đang chuẩn bị gỡ xuống đồng phục trên đầu thì trước mắt sáng ngời, cơ thể bị người xoay một vòng bị đẩy đi về phía đầu hẻm một cách không khoan nhượng.

Hứa Hàm gỡ xuống đồng phục vắt trên bả vai, Giang Noãn nghe sau lưng tiếng rên rĩ, nghĩ muốn lén lút liếc về phía sau một cái, không ngờ người bên cạnh thản nhiên nói: “Trẻ ngoan đừng nhìn.”

Trong nháy mắt cô luống cuống tay chân, mặt đỏ tới mang tai.

Ra đến đầu hẻm, trên đường người đến người đi, hoàn toàn không có cái gọi là chủ nhiệm giáo dục, Giang Noãn tự biết mình nói dối, cúi đầu không nói lời nào.

Hứa Hàm nhìn nữ sinh ngoan đứng trước mặt, phía sau lưng đeo cặp sách, tóc buộc thành một đuôi ngựa nhỏ, đồng phục chỉnh tề ngoan ngoãn mặc trên người, bộ dạng nhu thuận.

Nhưng mà anh cũng không thích học sinh ngoan.

“Cậu tên gì?” Hứa Hàm dùng đầu lưỡi sờ sờ phía sau răng hàm, nhìn người trước mặt không biết nên xuống tay từ đâu.

“Giang Noãn.”

“Đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.” Anh nói về việc mới vừa rồi cô ra mặt muốn cứu anh, anh có thể dễ dàng giải quyết đám người đó không cần người khác phải xen vào việc của anh.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Giang Noãn có chút trắng bệch, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một cái lại nhanh chóng cuối đầu.

“Có nghe thấy không.” Hứa Hàm còn hỏi.

Âm thanh Giang Noãn ủy khuất nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Có.”

Hứa Hàm cúi đầu nhìn ngón tay Giang Noãn xoắn lại với nhau.

“Nếu bọn họ tìm cậu gây sự, cậu có thể trực tiếp tìm tôi, tôi tên Hứa Hàm, lớp 11/9.” Nói xong những lời này, Hứa Hàm xoay người liền rời đi.

Thật ra Giang Noãn cũng bị dọa sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, cô không biết mình vì điều gì mà bước ra, còn nói mấy lời đó nữa, không ngờ đã biến khéo thành vụng, vốn dĩ Hứa Hàm không cần sự giúp đỡ của cô. Giang Noãn không dám ở lại chỗ này lâu sợ đám người kia đi ra nhìn thấy mình, tâm tình hoàn toàn sa sút, cô xoay người cúi đầu đi về phía nhà mình.

Đây là lần đầu tiên cô cùng anh chính thức quen biết nhau, cô có cảm giác choáng váng nhưng mười phút ở chung dường như cô đã để lại ấn tượng xấu trong lòng anh, khổ sở, xấu hổ, các loại chán nản dâng lên trong lòng, cô rất muốn khóc.

Thích một người vốn là một việc vô cùng khó khăn.

Cô phải dùng rất nhiều dũng khí mới dám xuất hiện ở trước mặt anh, cô rất sợ chỉ một ánh mắt sẽ tiết lộ tất cả bí mật được chôn giấu trong lòng.

Chỉ là Hứa Hàm không biết Giang Noãn.