Chương 240: Đồ cùng chủy kiến

Tinh quang thành biển!

Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào tầng thứ sáu Thất Tinh Tháp, tinh quang xung quanh liền trút xuống gần như không ngừng không nghỉ, phảng phất như toàn bộ tầng thứ sáu đã triệt để bị tinh quang bao phủ!

Linh lực xung kích khủng bố chỗ nào cũng có, một đợt tiếp một đợt đánh tới, vĩnh không ngừng nghỉ!

Trong tinh quang bao phủ, mưa kiếm đầy trời cũng cách mỗi trăm nhịp thở lại sẽ bạo phát một lần.

Tuy về mặt uy lực có vẻ không khác mấy tầng thứ năm, nhưng đáng sợ nhất là ở bốn chữ không ngừng không nghỉ!

Một khi bước vào tầng thứ sáu, liền đồng nghĩa với ngươi sẽ không có thời gian để thở dốc!

Muốn qua Thất Tinh Tháp, vậy thì tất phải xông!

Chữ xông này bắt đầu được thể hiện rõ rệt từ tầng thứ sáu.

Nháy mắt khi ngươi đặt chân lên tầng thứ sáu, nghĩa là, ngươi nhất định phải dốc hết toàn lực lao thẳng đến tầng tiếp theo, bằng không, dù là mài cũng đủ sức mài chết ngươi.

Nếu nói năm tầng đầu là chỉ dẫn ngươi tu luyện một cách ôn hòa, vậy thì tầng thứ sáu chính là trường khảo nghiệm khốc liệt nhất.

Đáng sợ ở chỗ, trừ người Thất Tinh Tông ra, người khác ở chỗ này, đến cả cơ hội lui ra đều không có!

Không vượt qua được, nhất định phải chết!

Nếu có người từ trên không trung nhìn xuống liền sẽ phát hiện, hiện tại trong biển tinh quang kia tồn tại một luồng gió xoáy màu máu, một đạo kiếm khí màu tím và một tòa băng sơn, cả ba chính đang gánh lấy áp lực, đồng thời hướng tới trung tâm tinh quang!

Ba dị tượng này chính là đại biểu cho ba người bọn Lý Phù Nam.

Trong ba người, Lý Phù Nam tiến đến sớm nhất, cũng đi ổn nhất, dưới sự bao phủ của Hàn Sơn Quyết, cả người Lý Phù Nam như một tòa băng sơn di động, ngạnh kháng hết thảy công kích, chậm rãi tiến về phía trước.

Mặc dù tốc độ không phải nhanh nhất, nhưng lại vững như bàn thạch, hiện tại khoảng cách đến lối vào tầng tiếp theo chỉ còn chừng một phần ba.

Trong ba người, tốc độ Văn Trạch nhanh nhất, toàn thân như một đạo lợi kiếm màu tím, phá mở hết thảy trở ngại trước mặt, tiến thẳng không ngừng! Nhưng mà, phương thức này cũng đồng nghĩa với rủi ro đập nồi dìm thuyền, một khi linh lực trong cơ thể không cách nào chèo chống, hắn rất có thể sẽ trực tiếp vẫn lạc. Hơn nữa, bởi vì xuất phát chậm thua Lý Phù Nam, hiện tại Văn Trạch mới chỉ xông được phân nửa.

Còn về Mạc Vô Tình thì vẫn một mực lấy một loại phương thức quỷ dị tiến về phía trước, lúc nhanh có thể nháy mắt xông qua khoảng cách cực xa, nhưng lúc chậm, thường thường lại không cách nào tiến lên trước một bước!

Đạo lý rất đơn giản, Lý Phù Nam và Văn Trạch đều sớm đã làm tốt chuẩn bị rồi mới xông vào tầng thứ sáu, còn hắn thì là bị bức đi vào, căn bản không hề có chuẩn bị, hiểu biết đối với mưa kiếm và linh lực xung kích không đủ để hắn tiếp tục chống đỡ, chỉ là trong ba người, thân thể Mạc Vô Tình lại cường hãn nhất, mặc dù phải gánh chịu thương tổn nhiều nhất, song vẫn miễn cưỡng cắn răng tiếp tục gượng chống!

Hơn nữa, dưới áp lực tử vong này, mỗi thời mỗi khắc, cảnh giới Mạc Vô Tình đều có đề thăng, mỗi khi nhiều thêm chút cảm ngộ, hắn lại có thể nhảy ra được một khoảng tương đối lớn, cứ thế lặp lại! Cuối cùng có thể đi bao xa, hoàn toàn quyết định bởi tốc độ tham ngộ của hắn nhanh hay chậm! Hiện tại mới chỉ đi được một phần ba lộ trình.

Theo như thế cục trước mắt thì thấy, không chút nghi ngờ phần thắng của Lý Phù Nam là lớn nhất, nhưng không thể loại bỏ khả năng hai người còn lại có thể nghịch tập.

Nhưng chính trong cục diện như thế, tầng thứ sáu nghênh đón người xông cửa thứ tư.

Song khác với ba người kia, lúc ở tầng thứ năm Bạch Nhạc đã ngộ ra thần thông Kiếm Linh Vũ, đồng nghĩa hắn đã kích phát truyền thừa của Thất Tinh lão tổ, hiện tại đối với hắn mà nói, những công kích này chẳng những không phải uy hϊếp, ngược lại còn là một loại chỉ dẫn!

Thân ảnh hơi lắc, Bạch Nhạc trực tiếp không nhìn hết thảy uy hiếp xung quanh, giống như cá nhập biển chim về trời, nhẹ nhàng hướng thẳng đến trung tâm tầng thứ sáu.

Chỉ sau một khắc đồng hồ ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã thấy được đạo gió xoáy màu máu trong tinh quang!

- Mạc huynh, lâu rồi mới gặp!

Mang theo mấy phần hài hước, Bạch Nhạc quẳng lại một câu liền vượt lên trước, hoàn toàn không cho Mạc Vô Tình cơ hội đáp lời.

- Bạch Nhạc? !

Sát na đó, Mạc Vô Tình như nhìn thấy quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Bạch Nhạc, thậm chí hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt không.

So với hắn, tốc độ Bạch Nhạc thực sự quá nhanh, mới chớp mắt đã trực tiếp vượt qua bên cạnh hắn, hơn nữa còn nhẹ nhàng vứt hắn lại đằng sau.

Mạc Vô Tình thấy được rõ ràng, nếu nói ba người bọn hắn đều dựa vào tu vi bản thân để ngạnh kháng, như vậy Bạch Nhạc lại như đi dạo, hồn nhiên không có nửa điểm áp lực.



Mà đấy, gần gần mới chỉ là bắt đầu mà thôi!

Lát sau, Bạch Nhạc đã nhẹ nhàng đuổi kịp Văn Trạch.

- Văn sư huynh, ngươi thế nào?

- . . .

Chợt nghe được tiếng kêu, thế xông của Văn Trạch đột nhiên chựng lại, đợi thấy rõ trạng thái hiện tại của Bạch Nhạc, Văn Trạch không khỏi trợn tròn mắt:

- Bạch Nhạc? Sao ngươi làm được?

- Thời gian có vẻ đã không nhiều, Văn sư huynh, ta đi trước một bước!

Lời này nhất thời khó mà giải thích rõ ràng, Bạch Nhạc khẽ cười một tiếng, không dừng lại thêm, rất nhanh liền đã vượt lên Văn Trạch mà đi.

Chứng kiến trạng thái bây giờ của Mạc Vô Tình và Văn Trạch, trong lòng Bạch Nhạc bất giác dâng lên cảm giác thống khoái không nói nên lời.

Chỉ là, đến lúc chạm mặt Lý Phù Nam, cảm giác thống khoái này chợt tan biến.

Cơ hồ ngay nháy mắt khi nhận thấy Bạch Nhạc đang đuổi theo, trong mắt Lý Phù Nam chớp qua một tia hàn mang, hung hăng thúc giục hàn khí bên người, trực tiếp cuốn thốc về phía Bạch Nhạc.

Vốn Bạch Nhạc đang định chào hỏi Lý Phù Nam một tiếng, nhưng không đợi Bạch Nhạc kịp mở miệng liền đã bị đối phương xuống tay.

Đột nhiên không kịp phòng, cả người Bạch Nhạc bỗng chốc sa vào trong hàn triều!

Đối mặt linh lực xung kích và mưa kiếm, Bạch Nhạc có thể thong dong ứng đối, nhưng khi bị cuốn vào trong hàn khí, lập tức liền chịu ảnh hưởng cực lớn! Kiếm ý trong cơ thể đột ngột bạo phát, Bạch Nhạc theo đó trở tay, rút ra Thu Hoằng Kiếm.

- Lý sư huynh, ngươi đây là có ý gì?

Trong mắt chớp qua hàn ý, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng hỏi.

- Bạch sư đệ, truyền thừa Thất Tinh tổ sư lần này, ta bắt buộc phải lấy cho bằng được, chỉ cần ngươi nguyện ý rời đi, có điều kiện gì ngươi cứ nói.

Hàn khí triệt để bao phủ Bạch Nhạc, Lý Phù Nam mới thở phào một hơi, nhìn vào Bạch Nhạc chậm rãi nói.

- Lý Phù Nam, ta nhớ được, trước đó chúng ta đã định qua hiệp nghị quân tử, tựa hồ còn là ngươi đề nghị.

Một tay chống kiếm, nét mặt Bạch Nhạc hơi lạnh, nhàn nhạt hỏi.

Nhìn vào Bạch Nhạc, Lý Phù Nam chậm rãi lắc đầu:

- Bạch Nhạc, đây là cơ hội vượt long môn duy nhất của ta, vô luận thế nào, ta đều sẽ không buông tha!

- Vậy nên, ta phải buông tha?

Yên ắng nhìn Lý Phù Nam, Bạch Nhạc trào phúng hỏi ngược lại.

- Ngươi nhất định phải buông tha!

Lạnh lùng mở miệng, Lý Phù Nam chém đinh chặt sắt nói:

- Có thể thiên phú và ngộ tính của ngươi quả thực tốt hơn ta, nhưng ở chỗ này. . . Thứ quyết định hết thảy không chỉ mỗi hai thứ kia, mà còn có lực lượng!"

Quy tắc Thất Tinh Tháp là không hỏi tu vi, chỉ nhìn ngộ tính thiên phú!

Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ cần có người, liền không cách nào có được công bằng trăm phần trăm.

Tỷ như hiện tại, Lý Phù Nam rất rõ ràng, tốc độ của hắn không khả năng nhanh hơn Bạch Nhạc, nhưng khi hắn dùng hàn khí bao phủ Bạch Nhạc, tình hình lại sẽ khác.

Ở khắc này, thứ quyết định thắng bại không còn là thiên phú và ngộ tính, mà là thực lực tuyệt đối!



Nhìn vào Lý Phù Nam, Bạch Nhạc đột nhiên cười rộ lên.

Nháy mắt, tất cả ký ức trước đây về Lý Phù Nam lần nữa hiện ra trong đầu.

Lần đầu tiên Bạch Nhạc nhìn thấy Lý Phù Nam là ở trong trấn nhỏ, huyết tế bóc mở, Bạch Nhạc vì cứu Tô Nhan, giả bộ bị mị hoặc của Tô Nhan khống chế.

Khi đó, Lý Phù Nam không chút để ý Bạch Nhạc chết sống, mặc dù đánh lên cờ đại nghĩa ngăn cản huyết tế, nhưng bắt đầu từ lần kia, ấn tượng của Bạch Nhạc đối với Lý Phù Nam liền đã không quá tốt.

Đến sau, lần thứ hai gặp mặt là ở trong Thanh Châu Thành.

Lý Phù Nam cùng theo bọn Dương Bằng tiến vào Bạch phủ, song không phải thật quan tâm Bạch Nhạc, mà là vì tham dò quan hệ giữa Bạch Nhạc và tên truyền nhân Ma Quân kia! Sau khi thăm dò không có kết quả, Lý Phù Nam dứt khoát rời đi, trong toàn bộ quá trình, không hề có nửa lời áy náy vì chuyện trước đây hắn suýt nữa giết chết Bạch Nhạc và Tô Nhan.

Tiếp sau là ở trong Thất Tinh Tông, lúc Lý Phù Nam và Văn Trạch phát sinh xung đột, bởi vì Hà Tương Tư yêu cầu, Bạch Nhạc đứng ra xoa dịu hai người.

Từ ngoài mặt thì có vẻ như trận chiến kia là do Văn Trạch tận lực khıêυ khí©h, nhưng nếu tử tế hồi tưởng liền sẽ phát hiện, thật ra là Lý Phù Nam cố ý tỏ rõ xuất thân Hàn Sơn, cố ý dẫn lên tâm tư Văn Trạch. Hơn nữa lúc đối mặt Văn Trạch, hắn cũng cố tình khích nộ, mục đích tự nhiên chính là muốn mượn cơ hội đạp Văn Trạch xuống, thành tựu danh tiếng thiên kiêu đệ nhất Thanh Châu của hắn.

Từ đầu tới đuôi, Lý Phù Nam hoàn toàn khác với hình tượng quân tử khiêm tốn có lễ mà hắn gieo vào trong lòng những đệ tử khác.

Đây là một tên ích kỷ công lợi từ đầu đến chân!

Kể cả trước đây sau khi bước vào Thất Tinh Tháp, hắn không lập tức chọn cách động thủ với Mạc Vô Tình, mà một đường xông lên, tưởng muốn vung ra những người khác!

Nhưng mà, khi trước, Lý Phù Nam một mực chiếm lấy thượng phong, nhờ đó mới không khiến người ý thức được bộ mặt thật của hắn mà thôi.

Giờ đây, mắt thấy Bạch Nhạc sắp vượt lên trước, Lý Phù Nam rốt cục trở mặt, lộ ra thủ đoạn đê hèn.

Những ý niệm này chậm rãi phù hiện lên trong đầu Bạch Nhạc, lúc nhìn lại Lý Phù Nam, trong mắt Bạch Nhạc chỉ còn mỗi lạnh lùng.

- Giả như … ta nói không thì sao?

Bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, Lý Phù Nam lạnh lùng đáp:

- Vậy thì chết!

- Người chết, liền không cách nào tranh được với ta!

- Lý sư huynh định ra tay với ta? Ngươi không sợ chuyện này truyền ra sẽ hủy đi danh dự ngươi khổ tâm xây đắp bao năm?

Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.

- Ai biết được?

Trong mắt chớp qua sát khí nhàn nhạt, Lý Phù Nam bình tĩnh mở miệng nói:

- Bạch Nhạc, ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng! Đã vậy. . . Đi chết đi!

Vừa dứt lời, Lý Phù Nam bước ra trước một bước, hàn khí khủng bố bất chợt hóa thành băng hàn vô tận, điên cuồng trút tới Bạch Nhạc.

Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!

Một bước bước ra này, đồng nghĩa với Lý Phù Nam đã thực sự động sát cơ, hơn nữa, không có dư địa để quay vần.

Tử nạn trong Thất Tinh Tháp, vậy liền chết không đối chứng, ai có thể biết được Bạch Nhạc chết như thế nào?

Dù trong lòng Mạc Vô Tình và Văn Trạch có chút hoài nghi, song không cách nào khiến người khác tin, thậm chí hắn đều không cần giải thích, chỉ cần nói không thấy Bạch Nhạc là được.

Không ai sẽ vì một người chết mà đi truy cứu tới cùng.

Một tên tiểu nhân vật không chút bối cảnh mà thôi, chết thì chết. . . Ai quan tâm?