Chương 241: Kiếm Linh Vũ

Vù vù!

Gần như đồng thời với Lý Phù Nam động thủ, kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng hất lên, tích tắc, kiếm ý khủng bố bạo phát, chính diện đón lấy hàn khí cuốn tới chém mạnh.

Kiếm như thu hoằng, sắc như sương tuyết!

Chỉ một nhịp thở, Thu Hoằng Kiếm ở trong tay Bạch Nhạc đã toát ra quang hoa huyễn lệ.

Trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc vẫn cảm thấy người Huyết Ảnh Ma Tông, Mạc Vô Tình mới là kẻ địch hắn cần phải đối phó, không ngờ, đến lúc này, hắn và Mạc Vô Tình sát vai mà qua qua, lại phải phân ra sinh tử với Lý Phù Nam.

Đương sơ Bạch Nhạc từng thấy qua Lý Phù Nam thi triển Hàn Sơn Quyết, nhưng thực sự động thủ thì đây mới là lần đầu tiên.

Lực lượng Tử Phủ được điều động triệt để, kiếm khí đan xen, cường hành chém ra một con đường trong phiến hàn triều.

Trước lúc nắm giữ cảnh giới Nhập Vi, đây căn bản là điều không thể tưởng tượng.

So với trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, thực lực Bạch Nhạc đã đề thăng rất nhiều!

- Vô dụng thôi, người nắm được lực lượng Nhập Vi không chỉ mỗi mình ngươi!

Nhìn Bạch Nhạc, Lý Phù Nam vẫn không chút động dung.

Thực lực Bạch Nhạc đề thăng, nhưng tương tự, lực lượng hắn cũng đề thăng!

Trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, hắn đã là Linh Phủ đỉnh phong, đạp nửa chân đến Tinh Cung Cảnh, mà giờ, bước vào cảnh giới Nhập Vi, đối với Lý Phù Nam mà nói, chính là bù đắp thiếu sót cuối cùng của Linh Phủ Cảnh!

Khắc này, trong Linh Phủ Cảnh, Lý Phù Nam gần như đã tính là hoàn mỹ, cũng chính bởi vậy, dù ở tầng thứ sáu này phải đối mặt với linh lực xung kích và mưa kiếm không ngừng không nghỉ, hắn vẫn có thể thong dong ứng đối.

Lại bước ra một bước, uy lực hàn triều cơ hồ tăng lên gấp đôi, con đường vừa nãy bị kiếm trong tay Bạch Nhạc chém ra, lúc này lần nữa bị hàn triều bao phủ, thậm chí đan xen một ít băng hoa!

Phải biết, những băng hoa này không phải để cho đẹp, mỗi một đóa băng hoa đều tỏa ra lực lượng cực mạnh, đủ để nháy mắt gϊếŧ chết cường giả Linh Phủ sơ kỳ bình thường.

Đây là bước thứ hai!

- Lý Phù Nam, muốn gϊếŧ ta, chút lực lượng ấy còn chưa đủ!

Trong mắt chớp qua hàn mang, Bạch Nhạc lạnh lùng trào phúng nói.

Trong hàn triều, kiếm nơi tay Bạch Nhạc càng lúc càng nhanh, kiếm quang hình thành nên một màn quang mạc trước người, cường hành bảo hộ chính mình vào bên trong.

- Hay cho một tay khoái kiếm! Gọi là Ngu Kiếm đúng không?



Không để ý tới Bạch Nhạc trào phúng, Lý Phù Nam hờ hững mở miệng nói:

- Kiếm pháp không sai, đáng tiếc. . . Ngươi quá yếu!

Trong lúc nói chuyện, Lý Phù Nam đã bước ra bước thứ ba!

Nháy mắt, băng hoa chợt bay lượn khắp trời, hóa thành từng đạo lưỡi dao khủng bố, hung hãn cuốn tới Bạch Nhạc.

Tùy theo cảm ngộ cảnh giới Nhập Vi, hiểu biết của Lý Phù Nam đối với Hàn Sơn Quyết càng thêm thấu triệt, những chỗ rườm rà vô dụng đều bị hắn vứt bỏ, mỗi một phần lực lượng đều có thể được lợi dụng hoàn mỹ, như vậy khiến hắn thi triển càng thêm nhẹ nhàng, uy lực cũng càng thêm khủng bố.

Băng hoa bay múa, như một tầng băng tuyết dày đặc bao phủ, che rợp cả vòm trời, khiến người không thấy rõ cảnh vật chung quanh.

- Còn chưa đủ!

Chỉ chớp mắt, trên thân Bạch Nhạc đã bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ, lực lượng Tử Phủ hoàn mỹ triệt để kích phát đi ra, ngay lúc đó, Bạch Nhạc chợt biến chiêu, kiếm ý sôi trào, nháy mắt chuyển thủ thành công!

Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông!

Linh Tê Nhất Kiếm!

Đối mặt cao thủ tu pháp như Lý Phù Nam, nếu chỉ một mực phòng ngự, đứng nguyên tại chỗ cho hắn không ngừng thi triển đạo pháp công kích, trong cùng cảnh giới, dù là ai đều khó mà chống đỡ được, huống hồ thực lực Bạch Nhạc còn không bằng đối phương.

Muốn phá cục, cách duy nhất là áp sát, dùng kiếm trong tay chém ra một con đường, xông đến trước mặt đối phương, đánh ra một kích trí mạng!

Bạch Nhạc dốc hết toàn lực, lực lượng của một kiếm này không nghi ngờ đủ để làm được điểm kia.

Chỉ sát na, Bạch Nhạc bất chợt đột tiến đến cách Lý Phù Nam chưa đến năm thước!

Nhưng mà, đúng lúc này, Lý Phù Nam cũng đã bước ra bước thứ tư!

Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!

Mỗi bước ra một bước, đồng nghĩa lực lượng Hàn Sơn Quyết được đề thăng một tầng, hàn triều nháy mắt ngưng băng, tích tắc, trước mặt Bạch Nhạc chợt bị băng phong, dù Bạch Nhạc toàn lực thi triển Linh Tê Nhất Kiếm cũng khó mà tiến thêm.

Cùng lúc, càng nhiều hàn ý thuận thế tuôn tràn về phía Bạch Nhạc, nháy mắt, cả người Bạch Nhạc đã bị nhốt trong một phiến tầng băng.

- Kết thúc rồi, Bạch Nhạc. . . Trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi đừng ghi hận ta!

Bàn tay nhè nhẹ ấn xuống, lớp băng mỏng kia chợt khoái tốc ngưng tụ, chưởng mà rơi xuống, chính là thời điểm Bạch Nhạc và lớp băng kia cùng lúc bị đánh vụn.

Nhưng mà, nháy mắt khi chưởng kia gần rơi xuống, trong tầng băng đột nhiên tuôn ra một luồng kiếm ý khủng bố!



Oanh một tiếng!

Lớp băng vây khốn Bạch Nhạc chợt vỡ nát, tuôn ra từ bên trong là một phiến mưa kiếm huyễn lệ!

Kiếm Linh Vũ!

Bị nhốt trong tầng băng, Bạch Nhạc cuối cùng đành phải thi triển ra thần thông Kiếm Linh Vũ.

Bản thân thứ này vốn là lực lượng không phải Linh Phủ Cảnh nên có, mà là lực lượng chỉ Tinh Cung Cảnh mới có thể thực sự chưởng khống, lấy thực lực hiện tại của Bạch Nhạc cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển ra mà thôi, căn bản không phát huy ra được hết uy lực.

Nhưng tuy thế, cũng tuyệt không phải tầng băng mỏng manh kia có thể ngăn trở.

Vốn Lý Phù Nam không quan tâm Bạch Nhạc thi triển thủ đoạn gì, rốt cuộc trước đây lúc ở tầng thứ năm, hắn từng thấy qua Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình giao thủ, vô luận thiên phú Bạch Nhạc cao bao nhiêu, nhưng khi thực sự ra tay, lại ngay cả một kiếm của Mạc Vô Tình đều không đỡ nổi, thực lực như thế há được hắn để vào trong mắt?

Nhưng kiếm này vừa ra, lại khiến hắn không khỏi chấn kinh.

Nháy mắt đó, Lý Phù Nam có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức giống như mưa kiếm đầy trời ngoài kia.

- Thần thông truyền thừa? !

Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lúc này Lý Phù Nam mới kịp hồi thần.

Lần này bước vào Thất Tinh Tháp, mục đích của hắn là thu lấy truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, nhưng ai mà ngờ, Bạch Nhạc lại gần gần bằng vào cảm ngộ mưa kiếm không ngừng trút xuống kia liền có thể thu được thần thông truyền thừa!

Đây là ngộ tính khủng bố cỡ nào?

Nhất thời, sát ý trong lòng Lý Phù Nam càng tăng mạnh.

Đến thời khắc này, hắn càng tin tưởng vững chắc lựa chọn chém gϊếŧ Bạch Nhạc là đúng, bằng không, lấy thiên phú và ngộ tính của Bạch Nhạc, một khi đi trước hắn một bước, xông lên tầng thứ bảy, truyền thừa tất vượt ngoài tầm tay hắn.

Trên thực tế, đi tới bước này, trong lòng Lý Phù Nam đã ẩn ẩn cảm thấy được, cái gọi là khảo nghiệm Thất Tinh Tháp thật ra nằm ở sáu tầng đầu! Một khi xông đến tầng thứ bảy, khả năng cao liền sẽ trực tiếp tiếp thu truyền thừa.

Ngộ tính Bạch Nhạc càng cao, hắn liền càng rõ ràng, muốn thu lấy truyền thừa, nhất định phải gϊếŧ chết Bạch Nhạc.

Bằng không, dù hắn trước một bước đi lên tầng thứ bảy, nếu lúc thu lấy truyền thừa còn phải khảo nghiệm ngộ tính, e rằng hắn tuyệt không phải đối thủ của Bạch Nhạc.

Cũng may. . . Bạch Nhạc suy cho cùng chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi!

Nháy mắt, Lý Phù Nam bước ra bước thứ năm!