Chương 24: Nhạc phụ gặp con rể

Trì Phi cảm thấy vô cùng ấm ức, ngay cả cha nương đều không nỡ đánh tay nàng. Trước đó, nàng bị đánh vào tay là khi mười hai tuổi, vì thành tính học ở thư viện thụt lùi nên bị đánh ba gậy.

Tối hôm đó, mỗi lời nói mỗi hành động của Trì Phi đều truyền đến tai hai thái tử.

Quý Tuần vốn không để tâm, nhưng nghe ám vệ báo cáo, dường như y có thể nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của tiểu cô nương kia, trong lòng càng mong chờ cuộc hôn nhân này hơn.

Có lúc y sẽ nhớ đến đêm hôm đó, khi nghiệm thân ôm nàng làm chuyện hoang đường, vừa nghe ám vệ báo cáo nói nàng hô hào không muốn gả, trên mặt Quý Tuần vô cùng âm trầm.

"Lẽ nào lại như thế, nô tài bắt nạt chủ, cô còn không nỡ đánh Phi Nhi, bà ta dựa vào cái gì?" Quý Tuyền mắng một phen.

"Đúng đó, sao có thể để Phi Phi đói được, ta thấy những quý nữ kia giống như que củi, Phi Phi của cô là thái tử phi, không phải que củi, tại sao không cho nàng ăn thịt chứ?" Tại sao có thể khiến nàng đói bụng đến mức không muốn gả đi?

"Không được, không được, sao có thể để Phi Nhi có ấn tượng xấu được? Phải nghĩ cách!"

Gần hai mươi năm qua, hai vị thái tử gia đều tập trung vào chuyện chính sự và quân sự, thế giới của bọn họ chỉ có những chuyện đó, chưa từng có ai khác chen chân vào. Sự tồn tại của Trì Phi thay đổi quỹ đạo cuộc đời hai người, cũng khiến cho bọn họ bắt đầu nghĩ đến chuyện phải lấy lòng một nữ tử như thế nào.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, phòng bếp nhỏ ở Đông cung đã bận rộn. Đúng lúc hôm nay không phải vào triệu, qua giờ Mão hai thái tử đã xuất phát từ Đông cung, vừa mới gửi bái thϊếp đến hầu phủ không lâu thì đã đích thân đến thăm nhà.

Lão hầu gia lớn tuổi, còn đang trong giấc mộng, hầu gia còn đắm chìm trong sự dịu dàng của Cô di nương. Trong sự hỗn loạn đó, người ra đón chính là cha ruột của thái tử phi, Trì Ung, và Nhị gia Trì gia Trì Tuyển. Trì Tuyển là con thứ cho nên không có tiếng nói như Trì Ung.

Bây giờ Tam gia Trì gia đang ở ngoài làm tri phủ, vẫn chờ hồi kinh báo cáo công việc, sắp thăng chức. Cũng vì con đường làm quan Tam gia Trì gia đang ở thời điểm quan trọng, cho nên ông ta mới hi vọng Thất Nương có thể được thái tử ưu ái. Bây giờ nước phù sa chảy vào tứ phòng, thỉnh thoảng phu nhân tam phong sẽ đến tứ phòng, nhìn xem có thể cọ nhiệt được không.

Hai thái tử gia gần như đã dời một ngọn núi thức ăn đến hầu phủ, bọn họ đã nghiên cứu thứ mà nhạc phụ yêu thích, mới qua mấy ngày mà Trì Ung đã thay đổi thái độ. Ông lấy được mấy chiếc nghiên mực đá Tùng Hoa tốt nhất từ chỗ thái tử, tranh chữ của bậc thấy tiền triều khoảng mười bức.

Hai thái tử biết ông thích nuôi chim nên đưa thêm một con vẹt Tây Vực tiến cống, vẹt kia có màu vô cùng đẹp, thông minh chăm học. Bây giờ mỗi ngày ông đều cố gắng dạy con vẹt kia ngâm thơ mà ông viết cho thê tử.

Lúc này nhạc phụ nhìn con rể càng nhìn càng thấy hài lòng, ông đã quên ban đầu mình phản đối, có thể gọi là người phản bội nhanh nhất.

"Trì đại nhân, nghe nói gần đây cô nương ở trong phủ ăn không ngon, tính khí cáu gắt, cô cố ý mang theo thức ăn trong cung đến phủ làm phiền, không biết có may mắn được gặp Lục cô nương không?" Lúc Quý Tuần muốn, y có thể nho nhã lễ độ.

"Những bức tranh này là tâm ý của cô, chắc hẳn Trì đại nhân có thể thành toàn cho tấm lòng của cô và Lục cô nương, để cô và nàng ấy gặp mặt một phen." Trên người Quý Tuyền phát ra vẻ lạnh lùng, nhưng lễ vật đã đưa cho Trì Ung, Trì Ung liên tục đồng ý.

Trì Phi vừa mới rời giường đã đối mặt với một bàn thức ăn chay, mặc dù thiện phòng đã nghĩ trăm phương ngàn kế thay đổi hình thức nhưng trong lòng Trì Phi đó cũng chỉ là một đống rau biến ra, thấy thế nào cũng chỉ có màu xanh!

Trì Phi đang muốn đưa tay đỡ đầu đã thấy Hoàng ma ma lấy thước ra.

"Cô nương, thái tử đến thăm, Tứ lão gia mời người đến phòng khách nghênh đón."

Trì Phi nhìn thức ăn chay trên bàn, trong lòng tức giận, đang muốn nói: "Không gặp, không gặp!" Nhưng khi nhìn thấy thước trên tay Hoàng ma ma thì nàng suy sụp.

Nàng ngồi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc: "Trước đại hôn, nam nữ chưa thành thân gặp nhau không hợp lệ. Xin chuyển lời với hai vị điện hạ, đang thủ lễ, tri lễ, sau hôn lễ có thể sớm chiều gặp mặt, bây giờ không vội."

Hoàng ma ma thầm gật đầu, trong lòng hơi trách cứ hai vị thái tử không hiểu lễ nghi.

"Cô nương, hai vị thái tử gia đang ở trong phòng khách, đã chuẩn bị một bàn thức ăn nóng hổi." Chiếu Lí nháy mắt ra hiệu một phen: "Lão gia đã lên tiếng, nói là bảo cô nương đi mặt thái tử gia một lần. Người ta nói gì nhỉ, lễ pháp không ngoài tình cảm. Thái từ gia có lòng như thế, sao cô nương lại phụ một mảnh chân tình?"

Chiếu Lí còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Trì Phi không cần nàng khuyên nhủ nhiều đã vội vàng đứng dậy, mở miệng nói: "Nếu cha đã phân phó, làm nữ nhi không thể làm trái, ta đi một lát sẽ về."

Vẻ mặt Hoàng ma ma và Hồng ma ma rất đặc sắc, nhưng người đến là thái tử, bà có thể làm trái sao? Chỉ có thể đi theo ngăn cản thái tử phi tương lai ăn nhiều.

---

Cá ướp muối nhỏ: Cha... Con vẹt kia ở đâu ra thế?

Cá ướp muối lớn: Con rể đưa đến, ta thấy con rể rất tốt!

Cá ướp muối nhỏ: Con hoài nghi cha bị người ta bán còn muốn giúp người ta kiếm tiền!