Chương 31: Lục Nương gϊếŧ người

Hôm nay Trì Phi mặc cung trang mà huynh đệ Quý thị chuẩn bị cho nàng, trái ngược với vẻ khiêm tốn của tiệc pháo hoa đêm đó, hôm nay nàng mặc y phục màu hồng diễm lệ. Trì Phi vốn tuyệt sắc vô song, lại được Tú Nhi và Lệ Nhi trang điểm, càng lộ vẻ xuất chúng.

"Hừ, gà lại mặc lông vũ của phượng hoàng, lại còn giả vờ à!" Tiếng hừ lạnh vang lên, ở bên cạnh phủ Viễn An hầu chính là phủ Cảnh quốc công. Dường như Ngũ Nương của phủ Cảnh quốc công ngại mình nói không đủ lớn.

Trì Tiêu liếc mắt nhìn qua, ánh mắt như dao: "Trương Cảnh Hoàn, bớt nói lời nhảm nhí đi. Ngươi có bản lĩnh thì hãy nói câu này với thái tử gia đấy!"

"Hừ! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng." Trương Cảnh Hoàn hậm hực trừng mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Phủ Cảnh quốc công bị sắp xếp bên cạnh phủ An Viễn hầu cũng có lý do, phủ Cảnh quốc công là nhà mẹ đẻ của lão thái thái Trì gia. Xuất thân của lão thái thái Trì gia tương đối lạ lùng, mẫu thân của bà ta làm thϊếp, nhưng được cưới vào cửa, không phải nạp thϊếp. Mẫu thân của Trì lão thái thái là đường muội của chủ mẫu, sau khi Trì lão thái thái sinh ra được ghi dưới danh nghĩa của chủ mẫu, xem như không phải đích nữ thật sự. Cho nên khi thành thân bà ta phải gả thấp cho Trì lão hầu gia.

Phủ Cảnh quốc công và hầu phủ có quan hệ rất tốt, nhưng Trương Cảnh Hoàn tự cao tự đại, Trì tứ nương thường hay nịnh bợ nàng ta, vô cùng nịnh nọt, mở miệng một tiếng tỷ tỷ, cho nên Trương Cảnh Hoàn thật sự thích Trì tứ nương, nhưng lại không hợp với Trì ngũ nương, Lục Nương.

Trương Cảnh Hoàn ghét nhất là Trì Phi, nàng ta ái mộ thiếu gia Hàn Tụng của tam phòng phủ Tùy quốc công đã lâu, Hàn Tụng kia là ai? Là vị hôn phu trước của Trì Phi.

Hàn Tụng và Trương Cảnh Hoàn là thanh mai trúc mã, nhưng Hàn Tụng lại đính hôn với Trì Phi từ sớm, một lòng một dạ với vị hôn thê của mình. Trong mắt Trương Cảnh Hoàn, Trì Phi chính là tiện nhân đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy Hàn Tụng vì chuyện tứ hôn mà đau lòng, nàng ta hận Trì Phi thấu xương.

Trì Phi không hề chú ý đến những chuyện cãi vã nhỏ nhoi này, ánh mắt của nàng nhìn hai vị thái tử, hai người kia cũng lo lắng chăm chú nhìn nàng. Trì Phi hơi lúng túng, dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ nghiêm túc một chút, nhưng hai người không hề có ý định tiếp thu ý tứ của nàng, Quý Tuần còn trừng mắt nhìn nàng.

Lễ nhược quán cử hành vô cùng trang nghiêm, lần này người cử hành lễ đội mũ cho hai vị thái tử là Sùng Vương. Sùng Vương là thúc phụ của Uy Đế, tuổi tác gần bằng Uy Đế. Lúc xảy ra cung biến ông vô cùng có ánh mắt, đánh cược mọi thứ lên người Uy Đế, trở thành người có địa vị cao nhất Uyên Quốc, bây giờ Sùng Vương cũng là người có bối phận cao nhất.

Sau khi đội mũ cho hai vị thái tử, thái phó của thái tử cũng đặt tên tự cho hai người. Quý Tuyền là Bá Nhuận, Quý Tuần là Trọng Hoa, đều lấy từ mỹ ngọc, ý là màu sắc trơn bóng đẹp như hoa.

Lễ hoàn tất, trong hoa viên cử hành thịnh yến chúc mừng hai vị thái tử đã trưởng thành.

Lần này Trì Phi chuẩn bị là thái tử phi nên không thể tránh khỏi việc phải giao thiệp, rất nhiều thế gia tiểu thư lúc trước nàng không quen thi nhau đến lôi kéo làm quen, khiến nàng khổ không thể tả.

Ánh mắt Trì Phi chăm chú nhìn điểm tâm trên bàn nhưng lại phải tỏ vẻ đoan trang hiền thục trò chuyện với nhóm quý nữ.

Sao Trì Tiêu lại không biết tính cách của Trì Phi, nàng ấy kéo tỷ muội vây quanh nàng, dẫn nàng đi thưởng ngoạn hồ.

Hôm nay vì tổ chức lễ nhược quán nên trên hồ Kinh Ánh có du thuyền, trên mặt hồ có thuyền hoa to lớn và mấy chiếc thuyền nhỏ.

Trì Tiêu hào hứng dẫn Tiểu Bát và Tiểu Cửu đi chơi thuyền, Trì Phi thì trốn ở dưới bóng cây lười nhác.

Bên hồ hơi lạnh khiến Trì Phi uể oải híp mắt lại dựa vào gốc cây, nàng đứng gần mặt nước, từng cơn gió lạnh thổi đến, may mà trên người nàng mặc ấm áp. Ngay lúc Trì Phi nhắm mắt dưỡng thần, một bàn tay không có ý tốt luồn qua sau lưng nàng.

Đột nhiên Trì Phi mở to mắt, đôi bàn tay kia còn chưa kịp chạm đến lưng của nàng, theo bản năng Trì Phi túm bàn tay đang muốn làm loạn kia, mượn lực đẩy nàng ta vào nước.

Rầm! Rầm!

"Cứu mạng! Ọc!" Trong chớp mắt, người kia rơi xuống nước liều mạng kêu cứu, nghe giọng là nữ tử.

"Có người rơi xuống nước! Gϊếŧ người rồi! Trì lục nương đẩy người xuống nước!" Không ngờ người bị đẩy xuống nước không phải là Trì Phi, nhưng Trì Quyên không quên kéo dài âm thanh kêu la.

Trì Phi không nhịn được nhíu mày, vén tay áo đang muốn xuống nước cứu người, lúc này một chiếc thuyền hoa chạy qua, trên đó đều là nam tử. Một nam nhân áo trắng không hề do dự mà nhảy xuống nước vớt nữ tử kia lên, nam tử kia liều mạng bơi về phía thuyền hoa đang chạy, nữ tử lại liều mạng giãy dụa.

"Trì lục nương gϊếŧ người rồi!"

Trì Phi đỡ trán, cảm thấy Trì Quyên ngu ngốc hết thuốc chữa, nàng đưa tay đánh vào ót Trì Quyên, vừa đánh một chưởng vừa nói.

"Ngu xuẩn, gào đủ chưa?" Trong mắt Trì Phi hiếm khi lộ ra vẻ tàn nhẫn, cho dù bình thường nàng rất ôn hoa nhưng tượng đất cũng có ba phần cáu giận! Càng không nói đến Trì Phi vốn không phải người hiền lành, chỉ là khi chưa chạm đến giới hạn cuối cùng thì nàng vẫn thiện chí giúp người mà thôi.

Trì Phi mới mắng xong một câu, ngẩng đầu lên đã đối mặt với hai đôi mắt kinh ngạc. Quý Tuần và Quý Tuyền cao lớn, mặc áo choàng diễm lệ, trên đầu đội kim quan.