Chương 6.1: Tôi đưa em về (1)

Loan Yên có lác đác vài lần gặp mộng xuân, tất cả đều liên quan đến Lục Thịnh, trên giường của anh, trong những giấc mộng xuân ấy, cô cùng anh quan hệ với nhau.

Sau khi tỉnh lại, Loan Yên thật sự không biết nên đối mặt với Lục Thịnh như thế nào, trước đây cô chưa từng có ý nghĩ như vậy với một người đàn ông, trong lòng có chút không biết phải làm sao.

May mắn thay, Lục Thịnh đã ra ngoài khi cô thức dậy.

Loan Yên đã mấy ngày liên tiếp không gặp được Lục Thịnh, giống như anh bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về muộn, đều không ở đây qua đêm.

Cho dù họ sống chung dưới một mái nhà nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên, Loan Yên chưa bao giờ gặp lại Lục Thịnh, lâu dần Loan Yên không còn có giấc mộng đó nữa, nhưng cảm giác của cô dành cho Lục Thịnh vẫn là không thay đổi.

Diện tích nhà của anh không nhỏ, có ba phòng ngủ, một phòng khách và hai phòng tắm, nhưng đồ đạc trong nhà thật sự rất thô sơ, bốn bức tường có thể gọi là nhà, trong phòng khách không có TV hay ghế sô pha, chỉ có một cái bàn ăn lẻ loi trơ trọi, trong phòng cũng không có điều hòa, thậm chí trong bếp cũng không có nồi, có bát đũa ít đến thảm thương, máy sấy tóc và quạt điện có thể là một trong số ít thiết bị điện trong ngôi nhà này.

Loan Yên chú ý tới căn phòng anh đang ở hiện tại, cửa sổ thường không có ánh nắng mặt trời chiếu vào, tương đối âm u, có một số thuốc màu vẽ chất thành đống, hẳn đây là một phòng vẽ tranh được đổi thành phòng ngủ, chiếc giường chỉ là tạm bợ, nhỏ tới mức rất khó có thể tưởng tưởng được làm thế nào nó có thể dung nạp được vóc dáng một mét chín của anh.

Anh đã cho cô ở căn phòng lớn, không có vì cô là con gái mà cố ý lừa tiền thuê của cô, chiếm tiện nghi của cô.

Loan Yên cảm thấy có lỗi với anh, liền chủ động giúp anh quét dọn vệ sinh, thậm chí lau cả vách tường sạch sẽ.

Cô không biết nấu ăn, nhưng cô có thể làm những việc nhà cơ bản nhất, nếu không có khả năng chăm sóc bản thân, cô sẽ không dám chạy ra khỏi nhà một mình.

Lục Thịnh ngẫu nhiên sẽ trở về một chuyến, trông thấy một ngôi nhà gọn gàng và ngăn nắp.

Anh giống như đã nhặt được Ốc Đồng cô nương.

Lục Thịnh đã hứa sẽ nấu ăn cho cô, sáng sớm, bên trên bàn ăn đã bày biện đồ ăn anh để lại, thỉnh thoảng có vài bức tranh biếm họa do anh vẽ chưa kịp dọn dẹp.

Hôm đó quá đói, đến mức ăn không thể nếm ra hương vị gì, về sau Loan Yên lại ăn cơm anh làm, Loan Yên thật sự nghĩ rằng nó sẽ rất ngon, tay nghề của Lục Thịnh tuyệt đến mức xào rau xanh cũng ngon đến mức líu cả lưỡi, không chút nào khoa trương.

Trong mắt Loan Yên, Lục Thịnh là một người biết nấu ăn, biết vẽ tranh, sẽ chửi bậy, sẽ hút thuốc, không thích nói nhảm, trông không dễ trêu chọc, nhưng thực ra anh rất ân cần và chu đáo, thậm chí thực chất khả năng bên trong là ôn nhu chính trực, dáng dấp nhìn cũng rất đẹp nữa.

Những bức tranh anh vẽ rất nguệch ngoạc, giống như là tiện tay vẽ xấu, tuy nhiên phong cách vẽ rất độc đáo, với một vài nét vẽ sinh động và uyển chuyển. Mỗi nội dung vẽ đều khác nhau, đại đa số là cố sự, có viết lời đối thoại, nhưng thường thì anh chưa viết hoàn chỉnh đã dừng bút xuống, điều này cho thấy anh bình thường có bao nhiêu tùy tính. Cứ mỗi lần đến một nửa, câu chuyện lại bị gián đoạn.

Loan Yên cầm lấy một tờ giấy trắng, viết nội dung bổ não của mình lên trên giấy, đặt bên cạnh manga của anh, cách một ngày cô lại nhìn nó, Lục Thịnh đem hình vẽ cùng tờ giấy cô viết thu lại, cũng không có chỉ trích cô, về sau Loan Yên liền phóng đại lá gan của mình, trực tiếp viết lên bức tranh anh vẽ.

Lục Thịnh thật ra không có hứng thú với hội họa, hơn nữa thường xuyên mượn tranh để trút bỏ cảm xúc, cho nên luôn có rất nhiều chỗ trống, nhưng với sự bổ khuyết của Loan Yên, mọi thứ trở nên khác hẳn, anh trở nên muốn vẽ hơn.

Như thể chỉ cách nhau một tờ giấy bút, anh và cô đang nhìn nhau từ xa.

Cứ như vậy, đây là cách mà hai người kỳ lạ như bọn họ giao tiếp với nhau.

Loan Yên đã ở trên đảo được gần nửa tháng. Ban ngày, cô sẽ đi du lịch trên đảo, một lần nữa đi bộ trên những con đường mà cô đã đi qua khi còn nhỏ.

Hòn đảo này là một thành phố du lịch nổi tiếng ở Trung Quốc. An ninh và quy hoạch ở đây đều rất tốt, ngoài ra còn có những khung cảnh mà các thành phố lớn không có được.

Tay ôm trái dừa to, miệng nhỏ đỏ hồng cắn ống hút, cô bước vào một con hẻm dường như đã từng có trong ký ức, cô đi không có mục đích, băng qua con hẻm có mấy cửa hàng và cư dân trên phố, rõ ràng là một con phố cổ.

Không có nơi nào muốn đi nữa, Loan Yên dành phần lớn thời gian để lang thang trên đảo, cô đi dạo từ bờ biển đến đây, bảy lần quặt tám lần rẽ, suy nghĩ của cô sớm đã bay xa, tung bay tung bay liền nghĩ tới Lục Thịnh.

Cô luôn có thể hồi tưởng rõ ràng lại biểu hiện của Lục Thịnh, giọng điệu trong lời nói, từng hành động và từng ánh mắt của anh, tất cả đều khắc sâu trong tim cô.

Mấy ngày nay không gặp, Loan Yên chỉ có một suy nghĩ.

Chỉ muốn nhìn thấy anh ấy.

Loan Yên vừa đi xong mới nhận ra mình quên nhớ đường, không biết làm cách nào để ra khỏi con đường này, chỉ có thể bắt taxi để trở về.

Loan Yên tình cờ bước vào một cửa hàng, cậu em trai canh cửa thấy cô liền chủ động ra đón, Loan Yên đang định hỏi đường thì cửa ngăn mở ra, người đi ra là người mà cô đã suy nghĩ trong nửa ngày.

Lục Thịnh giật mình, sau đó nhướng mày nói: "Tại sao em lại ở chỗ này?"