Chương 6.2: Tôi đưa em về (2)

Nhân sinh là tính không chắc chắn, trên đảo có bao nhiêu quận huyện, phố xá mà phải gặp nhau ở đây, chuyện xảy ra đến nỗi cả cô và Lục Thịnh đều không ngờ tới.

Loan Yên sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, buông bàn tay nhỏ bé không yên lòng xuống, chật vật nói: "Em ..... Em đi bộ đến con đường này, sau đó...... Em bị lạc..."

Khi nhìn thấy anh, cô sợ gặp lại anh, nhìn vào đôi mắt sáng và sắc bén của anh, sợ hãi khi nghe thấy những lời nói không tốt được phát ra từ chính miệng anh, sợ hãi khi anh nghe thấy tiếng tim đập chói tai của cô, thứ nên có sự mừng rỡ cùng thấp thỏm, tất cả đều lần lượt xuất hiện trên người cô, không một cái nào thoát ra được.

Biệt danh của người gác cổng là Khỉ Béo, vóc người anh ta không béo, một mặt bát quái nhìn về phía người đàn ông và phụ nữ vụng về này với ánh mắt tầm phào, cho tới bây giờ, anh ta chưa bao giờ nghe nói Lục Thịnh quen một cô gái xinh đẹp như vậy, muốn mở miệng hỏi nhưng sợ bị nói là không có ý tứ, muốn bắt chuyện với Loan Yên nhưng trở ngại Lục Thịnh bạo lực, anh ta nóng lòng muốn nhảy dựng lên.

Khỉ Béo giơ tay xen vào nói: "Lục ca, lão Tả nói để anh về trước, hôm nay về nhà sớm, ngủ một giấc lại đi bệnh viện."

Trời bắt đầu tối rồi, để Loan Yên tự mình đi về, Lục Thịnh không yên tâm, Lục Thịnh cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, nói với Loan Yên: "Tôi đưa em về."

Đưa cô về nhà...

Hai mắt Loan Yên sáng lên, cô vui vẻ cười, lanh lảnh nói: "Được!"

Sau đó cô mới nhìn lướt qua bảng hiệu của tiệm, thiết kế logo rất đơn giản và trang nhã, tên cũng đơn giản và rõ ràng, chỉ hai chữ - - Hình Xăm, đây là tiệm xăm.

Loan Yên đi theo sau Lục Thịnh, ánh hoàng hôn rực rỡ rải rác sau lưng bọn họ, mặt trời hóa thành lòng đỏ trứng nhỏ, hoàng hôn trên đảo là thời khắc đẹp nhất trong ngày, Loan Yên không có ý định nhìn, ánh mắt của cô dừng lại trên người trước mặt cô, nhìn thân hình cao lớn, vòng eo rắn chắc dưới tấm lưng rộng lớn, thuộc về sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của người đàn ông này.

Vì để cho cô đuổi theo kịp, Lục Thịnh đi không nhanh.

Loan Yên nghe người đàn ông trong tiệm xăm nói cái gì đó về bệnh viện, cô muốn hỏi Lục Thịnh có phải bị bệnh hay không, tại sao lại đến bệnh viện? Loan Yên nhẫn nhịn kìm nén trong lòng nửa ngày, từ bỏ vấn đề này, thay vào đó cô hỏi: "Lục Thịnh, con đường này với anh rất quen thuộc sao? Anh làm trong tiệm xăm à?"

Cô không biết liệu Lục Thịnh có trả lời mình hay không, nói đúng ra thì cô là một người thuê nhà bình thường, họ tình cờ gặp nhau, anh không có lý do gì để trả lời sự tò mò của cô, nhưng cô muốn biết về anh nhiều hơn.

Lục Thịnh thực sự không định đáp lại, nhưng lời nói lượn quanh vài vòng, cuối cùng vẫn nói ra miệng: "Ừm, từ còn bé tôi đã lớn lên ở đây."

Mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, vội vàng kiếm tiền, vội vàng chạy loanh quanh trong bệnh viện, anh cũng là đang tận lực tránh né Loan Yên, nếu như không phải tình cờ gặp nhau, có lẽ đến khi hợp đồng thuê nhà hết hạn, khả năng cao bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Anh không tự chủ được, ngay lúc này Loan Yên lại đột nhiên xuất hiện.

Thật giống như anh vùng vẫy nửa ngày, vẫn là từ đầu tới cuối trả lời cô.

Anh muốn nói chuyện với cô, chạm vào cơ thể cô, nhìn làn da của cô dưới lớp áo, muốn hiểu rõ cô, ôm cô vào lòng và chạm vào đầu cô một cái, làm những điều tội lỗi, làm chính mình không còn kìm nén được nữa.

Anh ấy hiểu lý do của việc không thể kiểm soát này, nhưng không có nghĩa là sẽ có kết quả giữa họ. Anh không thể ngăn chặn loại xúc động này, thế nên liền tận lực giảm bớt số lần cùng cô chạm mặt, nhưng có hình ảnh hình người như không khí, cô thời thời khắc khắc tồn tại, có thể viết không cần nói, có thể gặp nhau mà không về nhà, cứ như sinh ra để quấn lấy nhau vậy, cái gì cũng có lý.

Câu trả lời của Lục Thịnh đã khích lệ Loan Yên. Cô tiến thêm vài bước, đi cạnh anh và nói, "Một nghệ sĩ xăm hình sao? Rất có ý nghĩa."

"Có ý nghĩa?"

Những người có thành kiến cho rằng nghề này là không đứng đắn, còn những người nổi loạn thì rất ngầu, Lục Thịnh không nghĩ tới cô lại nói rằng hình xăm là một việc có ý nghĩa.

Loan Yên nặng nề mà gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn dưới ánh mặt trời lặn, thật dễ thương và mềm mại, cô nhẹ nhàng nói: "Vẽ trên cơ thể người không phải là nghệ thuật sao? Mà lại có nhiều thứ sẽ trôi qua theo thời gian, không có cách nào để lưu lại cả đời, nếu có thể có một loại phương pháp khác để lưu lại trên cơ thể mình, thời thời khắc khắc đồng hành cùng ta, điều đó liền có ý nghĩa."

Lục Thịnh không trả lời, Loan Yên cũng không tiếp tục đề tài, cùng anh lặng lẽ bước đi một đoạn đường.

Mặt trời lặn kéo dài bóng hai người, Loan Yên bất động thanh sắc đến gần Lục Thịnh một chút, cái bóng hai ngón tay áp vào nhau, như thể hai người đang nắm tay nhau, cô thầm cười, trong lòng vui mừng vì chút suy nghĩ này.

Khóe miệng Lục Thịnh cũng nhếch lên, anh không biết động tác nhỏ của cô, ngầm hiểu lẫn nhau mà đi tới.

Sẽ thật tốt nếu con hẻm này có thể dài hơn.