Chương 7.1: Ngoan chút (1)

Khi gặp lại Lục Thịnh một lần nữa, Loan Yên liền hiểu rằng, cô có lẽ cũng thích Lục Thịnh một chút.

Ngày hôm sau, sáng sớm Loan Yên không chào hỏi Lục Thịnh trước mà một mình đến con phố cũ.

Loan Yên nghiêm túc, cẩn thận nhìn cách trang trí của cửa tiệm này, mặt tiền cửa hàng không lớn, trang trí nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng kinh doanh rất tốt, cửa hàng lúc nào cũng có người trông coi, trong cửa hàng thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, trong căn phòng hẳn là đang tiến hành xăm hình.

Khỉ Béo xem xét là cô, đôi mắt không lớn mở to, vội vàng đi tới rót trà cho cô, nói: "Em tới tìm Lục ca đúng không? Anh ấy đang làm việc trong đó, xăm hình cũng mất thời gian. Đoán chừng phải đợi một lúc nữa."

Loan Yên cũng không vội, vừa bưng trà vừa mỉm cười, thân thiện nói: "Cảm ơn anh, em tên là Loan Yên, anh có thể giúp em tìm một cái gối dựa được không?"

Cô dễ gần và lịch sự hơn so với những gì Khỉ Béo tưởng tượng, anh ta nghĩ rằng cô xinh đẹp như vậy, bộ dáng quý phái, lại là một cô gái có vốn liếng nên hẳn là tâm cao khí ngạo, Khỉ Béo gãi đầu một cái, đi lên phòng của lão Tả để tìm hai cái gối cho cô đệm trên ghế, những thứ trong căn phòng của lão Tả đều là đồ tốt, khẳng định chúng rất thoải mái.

Loan Yên ngồi trên ghế trò chuyện với Khỉ Béo, Khỉ Béo tên đầy đủ là Hầu Vĩnh Khang, nhìn tướng mạo trông chững chạc nhưng tuổi thật chỉ hơn cô một tuổi, Khỉ Béo rất hay nói, hơn nữa anh ta lại là người đồng trang lứa, hồ thiên hồ địa cùng Loan Yên nói chuyện, phần lớn nội dung đều là về Lục Thịnh, anh ta và Lục Thịnh từng ở cùng một tòa nhà, anh ta biết rất rõ tất cả mọi thứ về Lục Thịnh.

Từ trong miệng của anh ta, Loan Yên mới biết được rằng cha của Lục Thịnh là một đầu bếp và mẹ anh là một họa sĩ sơn dầu, hai nghề nghiệp không liên quan tới nhau ngoài ý muốn lại kết thành vợ chồng, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến sinh hoạt của cha mẹ anh trong ngôi nhà.

"Lục ca bình thường khá hung dữ, nhưng không có gì để nói về lòng tốt của anh ấy." Khỉ Béo rất có ý tứ, về cơ bản anh ta đã nói những điều tốt đẹp.

“Anh ấy ... hung dữ sao?” Loan Yên có thể thấy được Lục Thịnh không dễ trêu chọc, nhưng cô không cảm thấy rằng Lục Thịnh quá hung dữ.

"Hung dữ! Hai năm này anh ấy là quá lười biếng nên phát cáu, hồi còn học trung học, anh ấy còn hung dữ hơn nữa. Cũng là ỷ vào thành tích tốt từ nhỏ, nhiều lần giành được vị trí đứng nhất trong năm, lớn lên lại đẹp trai, lão sư và các bạn cùng lớp đều nuông chiều anh ấy, từ đó mới dưỡng lên loại tính tình này, luôn luôn bắt nạt tôi." Ngữ khí của Khỉ Béo rất ủy khuất.

Nghe được anh ta nói chuyện ở trường học, Loan Yên khựng lại, nếu thành tích tốt như vậy, tại sao lại bỏ học đi làm? Lục Thịnh trông không giống một sinh viên đại học đang trong kỳ nghỉ hè.

Khi Lục Thịnh bước ra khỏi phòng, những gì anh nhìn thấy là cảnh Loan Yên và Khỉ Béo đang cười cười nói nói, cô bé đang dựa vào gối một cách thoải mái, cho dù là dựa vào nhưng vẫn ngồi thẳng, mặc kệ đang ở trong tình huống nào đều ngồi đoan chính ưu nhã, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp được nâng lên, mái tóc búi lên, một vài sợi tóc xõa trên chiếc cổ trắng, phần sau viên viên tròn trịa, quý phái lại lộ ra mềm mại và dễ thương.

Chiếc túi nhỏ nhắn trông khá thú vị.

Nếu như trong bức tranh không có giống sinh vật đực nào xuất hiện thì sẽ tốt hơn, nhìn xem, thật đúng là để làm cho người ta khó chịu.

Lục Thịnh tiện tay ném một bao khăn tay qua, đập vào trán Khỉ Béo, anh cau mày, một mặt hung thần ác sát nói: "Còn nói chuyện phiếm? Đi tính tiền đi."

Loan Yên cũng giật nảy mình, ừm... Lục Thịnh có chút hung dữ thật.

Cô xoay người nhìn về phía Lục Thịnh, trong đôi mắt trong veo ẩm ướt, vẻ kiêu ngạo xung quanh Lục Thịnh lập tức biến mất, vẻ mặt cứng ngắc, bất luận là hung ác hay tà ác, khăn tay rơi xuống trên mặt đất phảng phất chỉ là ảo giác.

Khỉ Béo hiểu rõ, sự hung dữ của Lục ca không chống lại được Loan Yên, đó là cẩu lương thôi.

Anh ta nhanh chóng chạy đến phòng tìm khách để tính tiền, nhường chỗ cho hai người không thể giải thích rõ ràng này.

Lục Thịnh sững sờ tại chỗ, mím môi một hồi rồi nói: "Sao em lại tới đây?"

Không hoan nghênh cô? Loan Yên xụ mặt, ủ rũ nói: “Cửa mở rồi, em không tới được à?”

"Ở đây không an toàn."

Phố cổ không có nhiều camera giám sát như ở thành thị, người qua lại cũng nhiều, cô là cô gái từ nơi khác đến, không chừng có người nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của cô mà trở nên xấu xa, anh không thể lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm được. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?

Loan Yên nghe lời này của anh hẳn là không phải có ý không chào đón, tùy tiện tìm một lý do khập khiễng nói: “Em muốn đi dạo một chút, nhưng lại bị lạc đường, không biết đường về."

Lục Thịnh nhướng mày nhìn cô, chẳng lẽ cô gái nhỏ một mình đến hải đảo du lịch này là dân mù đường sao? Cô sao có thể ngốc như vậy, Lục Thịnh càng không ngốc, nhưng nếu anh nhìn thấu, hiện tại liền "Tin" đi.

Trong ánh mắt của Lục Thịnh, Loan Yên cho rằng lời nói dối của mình đã bị nhìn thấu, cô không tự chủ được đỏ mặt, trên mặt phủ một lớp phấn mỏng manh, khiến nốt ruồi nước mắt dưới mắt càng thêm yêu kiều quyến rũ, cô cắn môi nhìn thẳng vào Lục Thịnh, làm nũng nói: "Dù sao... Em chính là đi lạc đường, Lục Thịnh, một mình em không thể về tới nhà, anh phải đưa em trở về nha ..."

OK, cô nói cái gì chính là cái đó.