Chương 7.2: Ngoan chút (2)

Lục Thịnh thở dài: "Tôi còn phải làm việc, em chơi trước một lát đi, đừng đi xa, tan việc tôi sẽ đưa em về nhà."

Loan Yên cắn môi gật đầu lia lịa, vui vẻ cười nói: "Được."

Đôi mắt ngấn nước long lanh trong veo, đôi mắt to đen trắng sáng ngời, trời sinh đã có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nhưng khi nói và làm lại rất mềm mại dịu dàng, tương phản dễ thương.

Lục Thịnh không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nếu anh liếc thêm vài cái, anh sợ sẽ rơi vào ánh mắt cô.

Đến trưa, Loan Yên chưa bao giờ rời khỏi tiệm xăm, thời điểm bọn họ đang bận rộn, cô tự mình nghịch đồ trang trí trên kệ. Khỉ Béo là một người hay nói chuyện, nhưng bất cứ khi nào có thể tranh thủ một chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình, anh ta sẽ tìm đến nói chuyện phiếm với Loan Yên, người có thể chịu được người lắm lời như Khỉ Béo quả thực không nhiều, Lục Thịnh và Loan Yên được tính là hai.

Từ miệng của Khỉ Béo, Loan Yên đã biết thêm thông tin về cửa tiệm này, lão bản được gọi là lão Tả, anh ta không già, chỉ mới ngoài ba mươi, anh ta là người có nhân duyên tốt nhất trong của tiệm bọn họ, Khỉ Béo vẫn còn là người học việc, các nhân viên trong cửa tiệm đều rất trẻ, đều được lão Tả nuôi dưỡng rất cẩn thận, lão Tả bình thường cũng chiếu cố bọn họ rất chu đáo, Khỉ Béo là người nhỏ tuổi nhất, luôn bị "bắt nạt" nhưng cũng là người được cưng chiều nhất.

Loan Yên có lẽ đã hiểu tại sao Khỉ Béo nói Lục Thịnh hung dữ lại tốt bụng, Lục Thịnh rất hung dữ với anh ta, xuất phát từ tâm lý rèn sắt không thành thép, nhưng trong quá trình dạy anh ta xăm hình, anh luôn tận tâm tận lực.

Bình thường Khỉ Béo đang cùng Loan Yên trò chuyện được vài câu sẽ bị Lục Thịnh lấy đủ các loại lý do gọi đi.

Loan Yên đều đợi ở phố cũ mấy ngày liên tục, cô luôn lấy cớ "bị lạc đường" để đi lang thang trên phố cổ, ngoan ngoãn cũng không gây thêm phiền phức, đợi đến khi Lục Thịnh làm xong việc, cô sẽ nhờ Lục Thịnh đưa cô về nhà.

Lục Thịnh không thể làm gì được cô, ngay cả tâm tư của mình cũng không làm gì được.

Sau khi được tiếp xúc với Lục Thịnh nhiều lần hơn, Loan Yên nhận ra rằng Lục Thịnh chỉ thay đồ và ăn cơm ở ngôi nhà đó, anh không ở ngôi nhà đó mà mỗi đêm anh đều phải đến bệnh viện, Loan Yên đoán được một vài điều nhưng không dám hỏi bất kỳ ai.

Loan Yên đã quá quen thuộc với tiệm xăm, cô cảm thấy ở trong phòng quá ngột ngạt nên ngày nào cũng mang ghế ra ngoài cửa tiệm, thoải mái dựa vào gối ôm, trước cửa có mái hiên có thể che nắng. Mọi người thường xuyên nhìn thấy cô nên hay đặt câu hỏi, Khỉ Béo sẽ nói với những người quen biết rằng cô là người thuê nhà tại nhà của Lục Thịnh.

Dần dà, những người khác bắt đầu gọi cô là "Yên Yên tại gia Lục Thịnh".

Loan Yên rất thích xưng hô này, Lục Thịnh sau khi nghe được cũng chỉ cười cười, không giải thích nhiều với người khác.

“Khỉ Béo, đến ăn bánh dừa đi.” Loan Yên gọi Khỉ Béo tới, chỉ trong vài ngày ngắn ngửi, cô và Khỉ Béo đã thiết lập một tình bạn vô cùng sâu sắc, tất cả cũng là nhờ bánh dừa, cả Khỉ Béo và cô đều thích ăn bánh dừa, Loan Yên đặc biệt thích bánh dừa phố cổ.

Khỉ Béo dời băng ghế dài ngồi xuống bên cạnh cô. Từ khi Loan Yên đến cửa tiệm của bọn họ, không chỉ thu hoạch được thiện cảm của mọi người mà còn giúp bọn họ thu hút được rất nhiều khách hàng, mỗi ngày đều có một cô gái xinh đẹp ngồi trước cửa tiệm, chắc chắn sẽ luôn có người tò mò nhìn xung quanh, còn có một số nam nhân cũng sẽ tới bắt chuyện, ngoại trừ việc Lục Thịnh ngày càng cáu kỉnh, thấy ngứa mắt những cuộc bắt chuyện kia thì mọi thứ đều hoàn hảo.

"Yên Yên, sau khi nghỉ hè kết thúc, em có định đi không?” Khỉ Béo vừa ăn bánh dừa vừa hỏi.

Loan Yên sửng sốt, vấn đề này cô chưa nghĩ tới.

Khỉ Béo do dự một chút, thầm nghĩ Lục Thịnh đối với anh ta như vậy tốt, liền trực tiếp nói: "Nếu không em ở lại lâu thêm một chút, tôi cảm thấy Lục ca tương đối thích em, có thể sẽ không nói cho em biết, nhưng anh ấy..."

Khỉ Béo còn chưa nói xong đã ngừng nói, miệng ngậm chặt.

Lục Thịnh từ trong cửa tiệm đi ra, chỉ nghe nửa sau của cuộc trò chuyện, nhìn thấy vẻ mặt "có tật giật mình" của Khỉ Béo, anh hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Khỉ Béo vội vàng xua tay.

Lục Thịnh không truy cứu thêm, cầm lấy một miếng bánh dừa miễn cưỡng cắn một miếng, anh là người trên đảo, nhưng không quen ăn đặc sản của đảo, thứ này vừa ngọt vừa dính, trắng tinh mềm mềm nhu nhu, làm sao cũng ...... rất giống cô?

Lục Thịnh lại cắn một miếng, lần này nếm thử hương vị, ngọt mềm, thật sự không tệ, anh nói với Loan Yên: "Em thích bánh dừa sao?"

Loan Yên ngơ ngác gật đầu với Lục Thịnh.

Bởi vì những lời nói ban nãy của Khỉ Béo, cả người cô đều là mộng, Lục Thịnh ... cũng thích cô sao?

Xa xa có một người phụ nữ đi tới, tóc dài uốn xoăn xoã vai, cổ áo chữ V khoét sâu, sóng cả bồng bềnh trên ngực, chân đi giày cao gót bước từng bước tới, cô ta không tính là người xinh đẹp nhất, nhưng rất giỏi ở cách biết ăn mặc, biết cách lợi dụng ưu thế của bản thân, càng đến gần, càng có thể nhìn thấy trên mặt cô ta được trang điểm tinh xảo, phong cách đặc thù của một người phụ nữ.

"Lục Thịnh."

Người phụ nữ cười gọi Lục Thịnh, nhưng Lục Thịnh cũng không nói nhiều, cùng cô ăn hai ba miếng bánh dừa mới vào cửa tiệm, xem bộ dáng khách hàng.

Trực giác của Loan Yên cảm thấy nhất định người phụ nữ này có ý tứ với Lục Thịnh.

Cả hai vừa rời đi, Khỉ Béo thì thầm với cô: "Người vừa rồi tên là Phương Mạn Lâm, cô ấy rất giàu có, là phú bà chính hiệu, thường đến tiệm để xăm mình, cũng là khách VIP của cửa tiệm chúng tôi, lần này cô ấy muốn xăm trên đùi... Nhưng Lục ca không có hứng thú với cô ấy, cũng không để ý đến cô ấy, thật đó."

Các bộ vị khác nhau của hình xăm có giá khác nhau, cần phải đặt trước, Khỉ Béo phụ trách một số việc vặt trong cửa tiệm, một số người muốn có hình xăm nơi riêng tư. Tỷ như vị Phương Mạn Lâm này, chuyên chọn xăm những nơi riêng tư nhất, mà lại chỉ muốn được Lục Thịnh xăm, chiêu này mọi người đều biết.

Nói không ngon cũng là nói dối, trong lòng Loan Yên chua xót, ăn bánh dừa cũng không ngọt nữa, cô cứ đờ đẫn ngồi đó, không thèm quan tâm đến ánh nắng chiếu trên mặt.

Không đến hai phút sau, Lục Thịnh đột nhiên quay lại, trên tay cầm một chiếc mũ bóng chày nam, vốn là của mình, đội lên đầu Loan Yên, nhân tiện xoa đầu cô, trầm giọng nói: "Mặt trời rất độc. Cẩn thận dưới ánh mặt trời."

Loan Yên mất hứng nhìn hắn, hai chữ "ghen tuông" đều viết hết lên trên mặt, Lục Thịnh chậm rãi nói: "Sau khi xong lập tức đưa em về nhà, ngoan chút."

Nó giống như giọng điệu của một người bạn trai đang dỗ dành bạn gái của mình.

Tâm tình Loan Yên vui vẻ, quay trở lại ăn bánh dừa của mình, vào thời khắc ấy, cô có chút tin rằng, Lục Thịnh ... có lẽ thực sự thích cô.