Chương 8.1: Nai nhỏ (1)

Phương Mạn Lâm chán nản nghịch nghịch tóc, con mắt không chớp mắt dán chặt vào Lục Thịnh.

Người đàn ông này đúng là mẫu người cô ta thích. Xét về ngoại hình, dáng người và tính cách, đặc biệt là dáng người của anh, Phương Mạn Lâm không hề cất giấu tâm tư mà câu dẫn anh. Mà người đàn ông này căn bản là không động tâm, mặc kệ cô ta nói cái gì, làm cái gì, ngay cả khi cô ta cởi sạch quần áo của mình ra, anh vẫn có thể nhìn không chớp mắt, tiếp tục xăm hình mà không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.

"Lục Thịnh, anh có cảm thấy hình xăm này hợp với em không?" Phương Mạn Lâm có một hình xăm hoa Bỉ Ngạn nho nhỏ trên đùi trong, cô ta không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ mà đung đưa trước mặt Lục Thịnh, cố gắng đưa tay ra với ý đồ chạm vào mặt Lục Thịnh.

Lục Thịnh tự mình thu dọn đồ nghề, nghiêng người né tránh tay cô ta, anh không hiểu rõ người phụ nữ này vì cái gì ngày nào cũng đều nắm vuốt cổ họng nói chuyện, tại sao khi xăm hình cô ta lại còn cố tình phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Anh không thích cô ấy, chuẩn xác hơn mà nói, là chán ghét cô ta, nhưng cô ta giống như không có mắt, vẫn bám dính lấy anh. Lục Thịnh rất phiền.

Lục Thịnh không để ý đến cô ta, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn cô ta lấy một giây, Phương Mạn Lâm không viết hành vi vô liêm sỉ của mình đã trở nên lố bịch.

Nhưng đó là điều mà Phương Mạn Lâm thích ở anh, nếu Lục Thịnh cứ quanh quẩn bên cô ta như những người đàn ông đó, cô ngược lại sẽ không có hứng thú, cô ta chính là phạm tiện, thích dạng người lãnh khốc cao ngạo lại vô tình, cảm giác chinh phục mới càng có ý tứ, nhưng một khi đã chính phục thành công lại tẻ nhạt vô vị.

"Em biết anh rất thiếu tiền. Em có thể cho anh tiền, muốn bao nhiêu cũng được, chỉ với một điều kiện, anh phải ngủ với em trong vòng một tháng, thế nào?" Phương Mạn Lâm quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, dù sao cô ta cũng chỉ muốn ngủ cùng anh mà thôi.

Lục Thịnh vẫn không nói lời nào, cũng không thèm để lộ thêm biểu cảm nào với cô ta, khi anh thu dọn dụng cụ xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng làm việc, Phương Mạn Lâm lại nói: “Anh sẽ không thực sự cảm thấy cô gái nhỏ ở ngoài cửa sẽ thích anh đúng chứ? Cô ấy chỉ là chưa từng thấy một người đàn ông như anh, muốn chơi đùa với anh thôi."

Ánh mắt Lục Thịnh đột nhiên lạnh xuống, quay đầu lạnh lùng lườm cô ta một cái, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, giống như ở cùng cô ta thêm một giây sẽ sinh bệnh.

Loan Yên và Khỉ Béo nhìn thấy Lục Thịnh một mặt lãnh sát đi tới, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Khỉ Béo đoán chắc cô gái họ Phương kia lại làm trò quỷ, nhưng cô ta là một khách hàng lớn của cửa tiệm, lão Tả lại nói anh ta xúc phạm cô ta.

Khỉ Béo nói: "Lục ca, anh về trước đi, chỗ này để em lo."

"Được, vậy giao cho cậu." Lục Thịnh lại nhìn Loan Yên, nghĩ đến lời nói của Phương Mạn Lâm, sắc mặt không dễ nhìn lắm, nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."

"Được!" Loan Yên đáp.

Cô ngồi quá lâu, đột nhiên đứng dậy, máu ở chân không được lưu thông, suýt chút nữa ngã xuống đất, Lục Thịnh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ngồi xuống, may mắn thoát khỏi khó khăn.

Loan Yên nhăn mặt, thống khổ nói: "Chân, chuột rút... không động được."

Lục Thịnh ngồi xổm xuống cởi giày và tất cho cô, dùng ngón tay ấn vài huyệt đạo, chân Loan Yên đau đến muốn khóc, kìm nén giọng nghẹn ngào ủy khuất, cô uất ức nói: "Ô… Lục Thịnh, anh nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Ân... anh làm em đau..."

Lục Thịnh bụng dưới như có lửa đốt, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bắp chân của nàng, thấp giọng nói: "Như vậy đỡ hơn chưa?"

Loan Yên sẽ không nắm vuốt cổ họng, tiếng nói trang mảnh, cô có một giọng nói dễ chịu êm tai, không cần phải giả vờ đáng yêu, giọng nói của cô rất mềm mại và dễ thương, khi làm nũng ỏn ẻn muốn chết, tiếng cô ngâm nga rất ngọt ngào và quyến rũ, làm cho Lục Thịnh hận không thể đặt cô dưới thân mình mà đυ., làm đến mức cô khóc, khẳng định sẽ rất thoải mái.

Đối với nữ sắc, Lục Thịnh có nguyên tắc tự lực kiềm chế, nhưng năng lực này không tốt lắm khi nói đến Loan Yên.

Loan Yên nào biết được tâm lý của anh hoạt động, cô lau đi giọt lệ đau đớn nơi khóe mắt, tuy rằng khóc sướt mướt rất mất mặt, nhưng cô xác thực rất sợ đau, cô nhíu mày nói: "Vẫn còn đau lắm... Em giống như không thể đi bộ ....."