Chương 8.2: Nai nhỏ (2)

Lục Thịnh ngồi xổm trên mặt đất, thở dài, cô thực sự là tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thân thể cô vẫn rất thành thực, tay anh ôm bắp chân của cô gái nhỏ, án niết cơ bắp bị đau của cô từng tấc một để tăng tốc độ lưu thông máu cho cô. Loan Yên càng ngày càng thoải mái, mặt cô càng lúc càng đỏ hơn.

Loan Yên cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên người anh, anh luôn mặc chiếc áo phông đen bình thường nhất, cách ăn mặc đơn giản nhưng lại đẹp mắt, anh không có hình xăm, tóc cắt rất ngắn, nói chuyện cả tiếng, lúc làm việc vô cùng thành thục và nghiêm túc, đôi lông mi mảnh của Loan Yên run lên, cô đỏ mặt nói: "Lục Thịnh, bây giờ anh có ... vui vẻ không?"

Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày, trong con ngươi đen kịt ánh lên hào quang kỳ dị, ý cười rõ ràng nói: "Ừm."

Ánh mắt của anh phảng phất như muốn nói, trông thấy em liền rất vui vẻ.

Khỉ Béo nhìn điệu bộ cúi thấp mát xa chân cho cô gái nhỏ của Lục ca, hết sức vui mừng, anh ta cảm khái hai người bọn họ ở cùng một chỗ thật sự rất xứng đôi, bọn họ đều có giá trị nhan sắc cao, đặc biệt đoan chính, ngũ quan thâm thúy khí thế bức người, lại có tính cách mềm yếu giống nhau, nhìn một cái liền thấy cảnh đẹp ý vui.

Khỉ Béo dự định thức thời rời đi, nhân tiện nói: “Em đi quét dọn vệ sinh đây”.

Anh ta vừa vặn đυ.ng phải Phương Mạn Lâm đang đi ra sau khi mặc quần áo tử tế.

Da mặt Phương Mạn Lâm dày đến một mức độ nhất định, như thể sự cố trong phòng xăm chưa từng xảy ra, cô ta bình tĩnh đi đến trước mặt Lục Thịnh và Loan Yên, cô ta rất không muốn thừa nhận, nhưng Loan Yên vô luận là ngũ quan và khí chất đều cao hơn cô ta rất nhiều, Loan Yên không cần chỉnh sửa gì cũng đủ xinh đẹp, khí chất lại rất tao nhã đoan trang, không chút bụi trần, có thể thấy cô là người từ nhỏ đã được nuông chiều.

Nguyên nhân chính là như thế, Phương Mạn Lâm mới kết luận chuyện của Lục Thịnh và Loan Yên là không thể được, Lục Thịnh không thể với tới tiểu cô nương như thế này, bọn họ không cùng một thế giới.

Phương Mạn Lâm giơ lên nụ cười xán lạn, không có chút lúng túng nói: "Lục Thịnh, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

"Tối nay có việc."

Lục Thịnh thế mà lại trả lời mình, Phương Mạn Lâm khá ngạc nhiên, nhưng một giây tiếp theo, Lục Thịnh liền xoay người lại, đưa lưng về phía Loan Yên, ra hiệu cho Loan Yên đi lên.

Phương Mạn Lâm: "..."

Phương Mạn Lâm khó chịu, cô ta thậm chí không thể chạm vào mặt anh, Lục Thịnh có dám ngắt câu hai lần không?!

Loan Yên kỳ thật đã tốt hơn nhiều, cô có thể tự mình đi lại, nhưng Yên Yên mới không ngốc đâu!

Cô đè nén khóe miệng đang tuyệt vọng nhếch lên, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy vai Lục Thịnh, trèo lên lưng anh, Lục Thịnh đỡ hai chân cô, vững vàng cõng cô đứng lên, anh cũng lười nói nhảm với cái cô Phương Mạn Lâm này, đi về phía trước.

Đã lớn như vậy nhưng Loan Yên chưa từng được ai cõng, cô không có cha, Loan Tô Thanh không phải là một người mẹ có thể thân mật với con gái mình, bà ngoại cũng lớn tuổi, cha mẹ được viết trong các tác phẩm dành cho trẻ em chỉ là những câu chuyện xa vời đối với cô. Loan Yên chưa bao giờ trải qua cảm giác khi ở trên lưng một người là như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Loan Yên biết rằng vai của một người đàn ông có thể rộng như vậy, cô cảm nhận được một cảm giác an toàn và tham luyến chưa từng có trên lưng Lục Thịnh.

Nhưng để Lục Thịnh dùng sức, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Loan Yên đau lòng sợ anh sẽ mệt mỏi, khi đã không còn nhìn thấy Phương Mạn Lâm, cô chặn lại nói: "Em khá nặng, Lục Thịnh, anh vẫn là nên thả em xuống đi..."

Lục Thịnh nâng lên, ước lượng cô, để cô cảm thấy thoải mái hơn, anh nói: "Không nặng, tôi có thể cõng em trong một thời gian dài."

Loan Yên cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng áp lên người anh, sau đó... để anh cõng thật lâu.

Lại đi đến con hẻm dài, hai tay Loan Yên ôm cổ Lục Thịnh, cái đầu nhỏ rũ xuống chạm vào anh, hàng mi dài xẹt qua gương mặt Lục Thịnh, trong hơi thở thoang thoảng hương dừa và hương sữa ngọt ngào, trong lòng Lục Thịnh ngứa ngáy không chịu nổi, trên lưng mềm mại hiện ra rất rõ ràng, hai cục sữa mềm vừa to vừa tròn đè lên lưng anh, quả táo Adam của anh theo bản năng nhấp nhô, anh không biết đây là phúc lợi hay là tra tấn.

Loan Yên không hiểu anh đang bị dày vò như thế nào, cô tò mò hỏi: "Lục Thịnh, tối nay anh định làm gì vậy?"

"Nấu ăn cho nai nhỏ."

“Ai là nai nhỏ chứ?” Loan Yên không vui nhíu mày, lại có một con nai nhỏ nữa tới, làm sao nhiều như vậy mà cô cũng không biết.

Lục Thịnh nhếch khóe miệng lên cười khẽ: "Là em."

Cô lạc đường suốt ngày, chẳng phải cô chỉ là một con nai nhỏ thôi sao?

Loan Yên hiểu ra, anh đang nhạo báng chuyện cô bị lạc đường, nhưng anh muốn nấu cơm cho cô, không phải cho người khác, mà là cho một mình cô, nghĩ đến đây thôi, trong lòng Loan Yên vẫn cảm thấy ngọt ngào, nắm chặt hai tay ôm chặt cổ anh hơn.

Cứ như vậy, xúc cảm đυ.ng chạm bộ ngực mềm càng rõ ràng, Lục Thịnh không khỏi buồn bực thở hổn hển, trong ngõ hẻm yên tĩnh, tiếng hô hấp nặng nề cực kỳ gợi cảm, anh khàn khàn nói: "Đừng nhúc nhích!"

Loan Yên cũng ý thức được tư thế của hai người bây giờ mập mờ đến mức nào, quần áo cô mặc rất mỏng, cô có thể cảm nhận được lưng Lục Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Yên bạo đỏ, Lục Thịnh cũng không khá hơn là mấy, cô phát hiện lỗ tai anh cũng đỏ lên, đỏ như muốn bỏng.

Loan Yên nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của người đàn ông liền thấy thẹn thùng, nhưng cô lại rất muốn nghe Lục Thịnh phát ra thanh âm gợi cảm, quyến rũ như vậy! Trong lòng càng xấu hổ, lá gan ngược lại thả ra càng lớn, trong lòng có chút ý nghĩ xấu xa, cô cố ý động đậy nửa người trên, dùng bộ ngực sữa đè lên lưng anh, toàn thân Lục Thịnh cứng ngắc, mẹ nó thật thoải mái, cột sống lưng như muốn giòn tan.

Bây giờ, Loan Yên chắc chắn trăm phần trăm rằng Lục Thịnh thích cô.

Loan Yên ghé sát vành tai anh, hơi thở phun ra sau tai cậu, nhỏ giọng nói: "Em không có... Là trái tim của anh đang động."

Lục Thịnh không thể phản bác, mỗi chữ cô nói đều đúng.

Anh đối với cô, là tâm động điên cuồng.