Chương 9.1: Chú nai con xinh đẹp nhất thế giới (1)

Loan Yên đã quen với cuộc sống trên hải đảo, cô thích phong tục tập quán địa phương ở đây, đã kết được bạn mới, có món bánh dừa yêu thích của cô, những người ở phố cổ cũng rất thân thiện với cô, ở đây, cô cảm thấy thư giãn và hạnh phúc mà trước nay chưa từng có.

Có lẽ là bởi vì vui mừng quá mức, Lục Thịnh ở trong phòng bếp nghe tiếng tiểu cô nương vừa rung chuông gió vừa ngân nga, tiếng chuông trong trẻo vang lên rất hợp với âm điệu du dương của cô, không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp này, chí ít là trong lòng Lục Thịnh, nó chính là như vậy.

Lục Thịnh cười nhẹ, đi tới cửa phòng cô, cửa khép hờ, anh gõ cửa nói: "Đến giờ ăn cơm rồi."

Tiếng ngâm nga của Loan Yên đột nhiên dừng lại, nhiệt khí xấu hổ lập tức đốt cháy mặt cô, cô quá đắc ý vong hình, quên mất cách âm của ngôi nhà này tệ đến mức nào!

Loan Yên ủ rũ cúi đầu đi đến bàn ăn, ngồi đối diện Lục Thịnh, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi a, Lục Thịnh ... Em nhao nhao làm ồn vào tai anh."

"Rất êm tai."

Lục Thịnh cũng không nhiều lời, chỉ ba chữ thôi, lập tức khiến mắt Loan Yên sáng rực lên, cô mím môi chớp chớp mắt nói: “Trước giờ không ai khen em hát hay, mẹ em nói giọng của em không tốt lắm……”

Loan Yên nói một cách nhẹ nhàng, những lời chỉ trích của Loan Tố Thanh đối với cô không chỉ là "không tốt", trong mắt mẹ cô, cô chính là một người vô dụng, bà chế giễu cô khi cô đánh đàn piano, khi cô hát, bà lại gièm pha cô. Nếu không phải theo nguyện vọng cuối cùng của bà ngoại, Loan Tố Thanh hoàn toàn sẽ không để cô tiếp xúc với âm nhạc, điều Loan Tố Thanh nói nhiều nhất là "Người như con sẽ không có tương lai".

Kết quả dẫn đến việc Loan Yên không có tự tin vào bản thân mình, cô không dám hát trước mặt mọi người, kể cả Loan Nhiên, từ nhỏ đến lớn, người khác thường khen dung mạo cô xinh đẹp, nhưng không ai nói cô có giọng hát êm tai.

Lục Thịnh tăng thêm ngữ khí của mình, lặp lại lần nữa: "Rất êm tai."

Anh không thao thao bất tuyệt tán dương, cũng không giải thích gì với cô, chỉ là một câu mấy chữ bình thường nhất, dùng giọng điệu chân thành nhất, khiến người ta tin rằng những gì anh nói là sự thật, điều này khiến Loan Yên rất tin tưởng.

Lông mi, khóe mắt của Loan Yên không giấu được sự vui mừng, đôi mắt cô giống như những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm của hải đảo, cô ngượng ngùng nói: "Lục Thịnh vẽ tranh cũng rất lợi hại a, anh nấu ăn cũng rất ngon..."

Tiểu cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn lém lỉnh nhưng thực chất bên trong lại ngây thơ, ngọt ngào từ trong xương.

“Mẹ tôi là họa sĩ tranh sơn dầu. Tôi học nấu ăn từ bố tôi, ông đã từng mở một quán cơm ở phố cũ.”

Loan Yên đã nghe những điều này từ miệng của Khỉ Béo, nhưng lần này là chính Lục Thịnh đích thân nói với cô, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Loan Yên đột nhiên cảm nhận có điều gì đó đang dần thay đổi và mạnh mẽ hơn giữa cô và Lục Thịnh.

Loan Yên mừng khấp khởi cười, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Khi còn bé em cũng học qua vẽ tranh, nhưng không học được mấy ngày, em cảm thấy quá khó. Lục Thịnh, anh thật là ưu tú, em đúng là không biết những gì anh biết."

Lục Thịnh ho nhẹ một tiếng: "Ăn cơm."

Loan Yên cười càng vui vẻ hơn, Lục Thịnh như thế này có một kiểu nghiêm túc khác và đáng yêu hơn ~

Lục Thịnh nào biết rằng mình có một hình ảnh tích cực như vậy trong lòng của Loan Yên, làm sao cô có thể hiểu được anh có bao nhiêu suy nghĩ không đúng đắn với cô.

Cơm nước xong xuôi, Lục Thịnh thay quần áo xong cầm hộp cơm đi ra ngoài, Loan Yên biết anh đi đến bệnh viện, đêm nào anh cũng ở đó, cho nên cô cũng không hỏi nhiều, hai người cứ như vậy ăn ý ở chung dưới một mái nhà.

Loan Yên không chỉ quen mà còn rất thích cuộc sống như vậy, cô đặt bát đũa được Lục Thịnh rửa vào tủ, rất tự nhiên lấy giẻ ra lau bàn, ở đây cô không phải là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướиɠ, cô đem nhà của Lục Thịnh gần như là nhà của mình.

Vì vậy, khi Loan Nhiên gọi điện hỏi cô khi nào sẽ về nhà, Loan Yên lại giật mình.