Chương 9.2: Chú nai con xinh đẹp nhất thế giới (2)

“Chị à, em ở nhà một mình chán muốn chết, chị nhanh về nhà đi, em cảm thấy mẹ đã mềm lòng rồi, hôm đó em phát hiện bà ấy đang xem ảnh của chị, chị về nhà nói với bà ấy một chút đi, nói nhỏ nhẹ vài câu thôi, có lẽ chị có thể hoàn thành kỳ thi nghệ thuật của mình đó." Loan Nhiên cách vài ngày sẽ gọi cho cô một lần, hai chị em họ chưa bao giờ mất liên lạc.

"Chị... muốn ở lại thêm một lúc nữa."

Loan Nhiên phiền muộn thở dài: "Ở hải đảo chơi vui vẻ như vậy sao? Chị cũng vui đến quên cả trời đất, có phải ở đó rất tốt không? Chị, chị chơi cái gì vậy?"

Loan Yên không biết làm thế nào để nói với cô ấy, cô không muốn nói với cô ấy về sự tồn tại của Lục Thịnh, không chỉ vì cô sợ bị mắng, mà quan trọng hơn là cô biết rằng Lục Thịnh không thể bị chia sẻ.

Cô có rất ít bạn bè, Loan Nhiên là em gái ruột của cô, cũng là bạn thân nhất của cô, trước đây nếu có một chàng trai tỏ tình, các cô cũng sẽ kể cho nhau nghe, còn bí mật bàn luận riêng về những điều tốt xấu của những chàng trai đó. Loan Yên khi đó không để ý, thế nhưng bây giờ cô để ý đến Lục Thịnh, cô đối với Lục Thịnh có lòng ham chiếm hữu.

"Rất thú vị, nếu có cơ hội, em cũng tới đây một chuyến đi."

Cô có thể nói ra trên dưới một trăm điều tốt về hải đảo, nhưng cô biết rõ rằng lý do cô không muốn rời đi là vì Lục Thịnh.

"Được, bất quá trước khai giảng chị nhất định phải trở về. Em nói cho chị biết, hiện tại mẹ mềm lòng là bởi vì cho rằng chị ở bên ngoài sống khổ sở, nếu như mẹ hạ quyết tâm đi tìm chị mang về, mẹ sẽ biết chuyện em giúp chị chạy trốn, biết chị có tiền trong tay đi du ngoạn đảo, chị cho rằng mẹ vẫn sẽ còn mềm lòng sao? Chị, chị cứ suy nghĩ đi!"

Những lời của Loan Nhiên nhắc nhở Loan Yên rằng nếu Loan Tố Thanh biết cô đang sống với một người đàn ông và yêu anh ta, bà ấy nhất định sẽ rất tức giận, Loan Tố Thanh sẽ không cho phép con gái mình chạy trốn khỏi nhà một cách không biết xấu hổ như vậy, bất quá chỉ là trò mèo vờn chuột nho nhỏ, chỉ cần Loan Tố Thanh muốn, cô lập tức có thể bị bắt về.

"Chị biết rồi Nhiên Nhiên, trước khi khai giảng chị sẽ trở về.” Loan Yên bần thần, có chút không tập trung cúp điện thoại.

Cả đêm Loan Yên ngủ không ngon, mơ đi mộng lại, đầu óc như chìm trong biển sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn tỉnh lại cũng không thể tỉnh nổi. Tất cả giấc mộng của cô đều bị mẹ cô đả kích.

Cô luôn cảm thấy ngột ngạt ở trong gia đình đó, kể từ khi cô đến đảo đến nay đã gần một tháng, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô.

Loan Yên ngủ mê man cho đến rạng sáng, khi cô tỉnh dậy đã là mười giờ.

Mặt trời chói chang, ánh mặt trời như thiêu đốt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, mặt đất như được dát vàng, Loan Yên đập đập đầu đứng dậy, mở cửa phòng ra, trên mặt đất có một mảnh giấy vẽ nhiều màu sắc.

Trên tranh vẽ một con nai nhỏ không thể phát ra âm thanh.

Con nai nhỏ đi ra khỏi khu rừng nơi nó từng sống và lạc vào một khu rừng khác, nó gặp nhiều loài động vật nhỏ và trở thành bạn tốt với sư tử trong rừng, cuối cùng, cô phát hiện ra rằng mình cũng không phải là không thể phát ra âm thanh, chỉ cần cô tin tưởng rằng cô có một giọng nói em tai động lòng người, cô chính là con nai nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới.

Đây là lần đầu tiên Loan Yên nhìn thấy Lục Thịnh nghiêm túc vẽ cả một tờ giấy, thay vì viết vài nét nguệch ngoạc, anh vẽ nó bằng sơn, mỗi ô vuông đều chứa đầy những đoạn hội thoại kể về câu chuyện cổ tích của chú nai con.

Tất cả những nỗi buồn và những cơn ác mộng ám ảnh cô cả đêm đều ở bức tranh này, và anh đã chữa lành cho cô.

...

Mười hai giờ trưa, Loan Yên đúng giờ đến tiệm xăm.

Điều kỳ lạ là hôm nay Khỉ Béo không có trông coi cửa tiệm, còn Lục Thịnh cũng không biết đã đi đâu, Loan Yên nhìn quanh tầng dưới, vẫn không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào như thường lệ, không biết bọn họ đã chạy đi đâu cả rồi.

Thay vào đó, một vị khách không mời mà đến, người mà Loan Yên không muốn nhìn thấy nhất.

Phương Mạn Lâm mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, rất hợp với tính cách khoa trương của cô ta, cô ta ưỡn ngực nhìn Loan Yên với nụ cười nửa miệng.

Loan Yên tức giận nói: "Nơi này không có người."

Phương Mạn Lâm cười nói: "Tôi đang tìm cô, cô có muốn biết chuyện gia đình của Lục Thịnh không?"

Ánh mắt của Loan Yên trong nháy mắt trở nên sắc bén, cô đánh giá Phương Mạn Lâm từ trên xuống dưới, không hiểu lý do vì sao cô ta đến đây, nhưng cô có thể chắc chắn một điều. Loan Yên lạnh lùng nói: "Chị không thực sự thích Lục Thịnh. Nếu như tôi là chị, tôi sẽ không nói chuyện anh ấy không muốn nói cho bất kỳ kẻ nào biết, anh ấy không nói, tôi cũng không muốn nghe, chị có thể đi được rồi."

Loan Yên đã đoán được bảy tám phần chuyện của gia đình Lục Thịnh, anh không bị bệnh, nhưng anh mỗi ngày đều ở bệnh viện, điều đó có nghĩa là anh có một người quan trọng trong bệnh viện. Trong nhà anh rất nghèo, mỗi ngày đều vội vàng kiếm tiền, Loan Yên vô cùng rõ ràng.

Cô muốn biết, kỳ thật cô có thể hỏi Khỉ Béo, nhưng cô không làm thế, Lục Thịnh có lòng tự trọng và không gian riêng tư của anh, và Loan Yên chỉ muốn bảo vệ anh.

"Cô không nghe, tôi cũng muốn nói."

Phương Mạn Lâm chưa bao giờ làm trò bí hiểm, cô ta thẳng tới thẳng lui, cô ta vốn không có nhiều thực tình với Lục Thịnh, bận tâm đến anh nhiều như vậy làm gì? Lục Thịnh làm cô ta thấy khó chịu nên cô ta đương nhiên muốn trả lại. Lục Thịnh không muốn người mình yêu biết tình cảnh quẫn bách của mình nên cô ta càng muốn nói cho Loan Yên biết, còn chuyện giữa họ xảy ra phát sinh gì, Phương Mạn Lâm không quan tâm, miễn cô ta vui là được.

Nhưng chính là không nghĩ tới, giọng nói của Loan Yên nhỏ nhẹ, nhưng bản chất của cô không phải là một con cừu nhỏ, và cô khá hung dữ trong việc bảo vệ thức ăn của mình.