Chương 10.1: Cô ấy không nên ở cạnh người như anh (1)

Lục Thịnh và lão Tả ở trên lầu.

Trên lầu là phòng của lão Tả, lão Tả rất ít khi đến cửa tiệm, anh ta thích chơi bời, tính tình phóng đãng không bị trói buộc, không chơi bài theo lẽ thường, rất tùy tiện trọng cảm tình, anh ta đến cửa tiệm để cho toàn bộ nhân viên một ngày nghỉ phép, theo như anh ta nói, những người trẻ tuổi nên hưởng thụ cuộc sống.

"Tôi nghe nói gần đây trong cửa tiệm của chúng ta có một cô gái xinh đẹp, A Thịnh, tại sao cậu không giải thích gì cho tôi?"

Lão Tả năm nay ba mươi mốt tuổi, trông bộ dáng của anh ta chưa đến ba mươi tuổi, tâm tính trẻ trung nên trông như người trẻ tuổi, anh ta không thích bị gọi là già, mà đám tiểu tử kia cứ gọi anh ta là lão Tả, họ biết anh ta sẽ không tức giận, dù lớn hay nhỏ cũng đều quen rồi.

Lục Thịnh hừ nhẹ một tiếng, nhất định là bị con khỉ miệng rộng nói ra, anh nói: "Người thuê nhà của tôi."

Lão Tả đưa cho anh một điếu thuốc, trêu chọc: "Làm sao tôi còn nghe nói anh cõng cô gái đó trên lưng? Hay là anh chủ động, yêu đương?"

Ánh mắt Lục Thịnh ảm đạm, yêu đương? A.

Anh châm một điếu thuốc, ánh lửa bập bùng hai lần, khói chậm rãi từ trong miệng bay ra, anh thấp giọng nói: “Không có, cô ấy tới đây du lịch, chờ du lịch xong sẽ phải về nhà, chúng tôi không phải người cùng một thế giới."

Nhìn vẻ mặt của anh, lão Tả cũng đoán được mấy phần, Lục Thịnh trước giờ chưa từng có cử chỉ thân mật với phụ nữ, đừng nói là chủ động, anh là động tâm.

Lão Tả khuyên nhủ: "Nếu cậu thực sự thích, hãy nói với cô ấy sớm một chút. Nếu cậu không nói với cô ấy, làm sao cô ấy biết được? Tôi nghe Khỉ Béo nói rằng cô gái nhỏ kia dường như cũng thích cậu, vì đợi cậu mà mỗi ngày đều ở trong cửa tiệm, không chừng sau này cô ấy sẽ nguyện ý vì cậu mà định cư ở hải đảo này thì sao?"

Lục Thịnh tự giễu cười một tiếng: "Một kẻ thiếu nợ lại cùng một tiểu cô nương yêu đương, lão Tả, đó không gọi là tình yêu, phải gọi là thất đức."

Lão Tả dừng lại, là bởi vì miêu tả của Khỉ Béo quá tốt đẹp khiến anh ta gần như quên mất tình hình hiện tại của Lục Thịnh.

Anh nợ mấy chục vạn tiền chữa bệnh, ba anh mắc bệnh ung thư còn đang hóa trị trong bệnh viện, ngày nào cũng đều phải uống thuốc ngoại, anh bận rộn tại kế sinh, ban ngày làm công kiếm tiền, ban đêm còn đi đến bệnh viện chăm sóc người ba bệnh nặng, đặt trên thân người khác, cùng yêu đương với cô gái nhỏ Loan Yên nhiều nhất chỉ bị gọi là trèo cao, nhưng đặt trên thân Lục Thịnh, đó là một hy vọng xa vời.

Lục Thịnh búng tàn thuốc, khóe miệng tiếp tục cười nhạo chính mình, anh đã dính đầy bùn đất, không thể kéo bất luận kẻ nào xuống nước được, Yên Yên của anh hẳn là trong sạch, nên tìm người có gia thế tương đương , trình độ học vấn cao, có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, chiều chuộng cô và chăm sóc cô.

Cô xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, và cô không nên ở bên cạnh một người như anh.

Sau khi im lặng hút xong một điếu thuốc, lão Tả cũng không nghĩ đến việc khuyên nhủ anh nữa, nói: "Bên trên có tin gì tốt thì cứ nói với tôi, chú Lục vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi, A Thịnh, đừng khách khí với tôi."

Nói đến đây, lão Tả có chút xấu hổ. Anh ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, trước kia hâm mộ Lục Thịnh nhất vì anh là một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc, từ nhỏ đã thông minh, tướng mạo đẹp trai, hàng xóm láng giềng đều nói tương lai anh khẳng định sẽ có tiền đồ, nhưng ai cũng không ngờ tới, hai tháng trước kỳ thi đại học, mẹ anh đột nhiên đổ bệnh và qua đời không lâu sau đó, ba anh đau buồn liền bất tỉnh, sau đó cũng phát hiện ra vấn đề, ông phải nằm trong bệnh viện và không bao giờ được ra ngoài nữa.

Dường như từ xưa đến nay, chưa từng có ai có thể sống một cuộc đời hoàn hảo, trong thực tế luôn tồn tại những khuyết điểm hoặc nhiều hoặc ít, không ai có thể tránh né, những tai nạn không thể ngăn cản được.

Lục Thịnh vặn tàn thuốc nói: "Gần đây ông ấy có tinh thần hơn, có thời gian thì đi gặp ông ấy, không nói nhảm nữa, tôi phải đi bệnh viện."

Lão Tả không phải là một người giàu có, đối với anh như vậy là đủ, anh có mức lương cao nhất trong tất cả các nhân viên ở đây, cái nào có trong khả năng giúp đỡ được thì lão Tả đều giúp. Lúc trước nếu không có lão Tả giúp một tay, anh cũng không biết mình đang ở chỗ nào, lão Tả là không muốn anh đi sai đường, anh ta không muốn anh phải bán mình để lấy tiền, trong lòng anh biết rất rõ.

Sau khi hai người trò chuyện xong, Lục Thịnh đi xuống lầu.

Phương Mạn Lâm đang ngồi ở tầng dưới, không thấy bóng dáng Loan Yên đâu, Lục Thịnh ở trên lầu, anh không biết tầng dưới đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rằng Loan Yên đã từng tới đây.

Anh đi ngang qua Phương Mạn Lâm, không có ý định cùng cô ta trò chuyện nhiều, Phương Mạn Lâm mở miệng nói: "Vừa rồi tiểu cô nương kia ở đây, cô ấy tới tìm anh, tôi cùng cô ấy hàn huyên một hồi."

Lục Thịnh dừng bước nói, "Hàn huyên cái gì?"

"Chuyện của gia đình anh."