Chương 10.2: Cô ấy không nên ở cạnh người như anh (2)

Phương Mạn Lâm ngay thẳng nói, cô ta không ngại để Lục Thịnh biết mình đã làm gì, nhưng thật đáng tiếc, biểu cảm mà cô ta mong đợi không xuất hiện trên khuôn mặt Lục Thịnh, anh vẫn bình tĩnh như vậy, không phản ứng gì cả, anh lạnh lùng nhìn cô ta, xem chuyện cô ta làm còn không bằng là xem truyện tiếu lâm.

Phương Mạn Lâm lại khó chịu, nói: "Anh không muốn nói cái gì sao?"

Lục Thịnh không muốn Loan Yên biết chuyện gia đình mình, không ai muốn thể hiện bộ mặt quẫn bách khó xử của mình với người mình thích, nhưng anh không sợ.

Không có lý do, anh chỉ là tin tưởng Loan Yên.

Lục Thịnh phân biệt rõ ràng giữa thích và không thích. Phương Mạn Lâm còn không thuận mắt bằng người qua đường, anh phớt lờ Phương Mạn Lâm, sải bước ra ngoài. Dù sao thì trong cửa tiệm cũng có lão Tả, nếu cô ta muốn gây thêm phiền phức, lão Tả tự nhiên sẽ thu thập.

...

Bệnh viện cách cửa tiệm xăm hình không xa, đi bộ đến đó mất khoảng mười phút, Lục Thịnh rất nhanh đã đến bệnh viện.

Không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, kỳ thật, sống trong bệnh viện, tâm trạng của bệnh nhân không tốt, bệnh nhân cùng phòng bệnh với ba anh đã qua đời, ở trong nơi như thế này, mỗi ngày đều có thể trực tiếp đối mặt với cái chết, giống như Lục Thịnh, một người tốt như vậy còn cảm thấy chán nản, huống hồ là ba anh.

Ba Lục là người duy nhất ở trong phòng bệnh, Lục Thịnh nói muốn thuê một y tá, nhưng ông không cho, ông thường gọi y tá vào ban ngày, cách gần đó, mỗi ngày không phải làm gì, Lục Thịnh đều đến bệnh viện, đi đi lại lại giữa tiệm xăm và bệnh viện.

“Ba.” Lục Thịnh vừa vào cửa liền cố gắng bày ra vẻ mặt thoải mái.

Ba Lục mở mắt ra, cơn đau khiến ông không thể ngồi dậy nổi, khi được chẩn đoán thì đã ở giai đoạn nặng, từ khi vào bệnh viện, ông liên tục được cấp cứu, thay đổi các phương án điều trị khác nhau, hóa trị hết lần này đến lần khác, hiện tại hốc mắt của ông đã trũng xuống, giống như một bộ xương khô khoác một lớp da người bên trên.

“Ba, con đẩy ba đi dạo một chút nhé.” Lục Thịnh đỡ ba dậy nói.

Ánh nắng vàng rực rỡ chói chang, cây cối xung quanh xanh tươi, tràn đầy sức sống, khiến người ta có chút không gian để hít thở hơn so với căn phòng bệnh âm u đầy tử khí.

Có thể là biết nhìn một chút liền có thể bỏ qua một chút, ba Lục yên lặng nhìn con trai mình, trước đây anh không như vậy, trong trường có rất nhiều bạn bè, có thể cười nghịch ngợm vui vẻ, mọi thứ đều xuất chúng, anh là người bắt mắt nhất trong số tất cả các học sinh.

Anh trở nên quá trầm ổn, bị buộc phải trưởng thành trong vòng một đêm, bị buộc thôi học và gánh vác mọi gánh nặng của gia đình, ở tuổi của anh, lẽ ra anh phải học đại học. Với sự xuất sắc của anh, anh có thể được nhận vào một trường đại học danh tiếng nào đó. Anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn, sống cuộc đời mà anh mong muốn.

Nếu ba Lục không mắc bệnh này, ba Lục sẽ tổ chức tiệc nhập học hoành tráng cho con trai mình để nở mặt nở mày, vài năm nữa anh sẽ rước cô gái mình thích về nhà, hai nhà sẽ thương lượng chuyện hôn sự và cả cách làm sao để có con cái sau khi kết hôn, khả năng sinh hoạt đầy đất lông gà, có nhiều việc vặt lớn nhỏ, trong mắt họ, cuộc sống tầm thường này là một điều xa xỉ.

Chính ông, là người cha đã hại con mình.

Ba Lục áy náy nhắm mắt lại, hữu khí vô lực nói: "Đừng trị."

Lục Thịnh tưởng người nhà bệnh nhân mới đang tranh cãi để từ bỏ việc điều trị, điều này đã kí©h thí©ɧ ba anh, anh nói: “Bác sĩ nói rằng tình hình đã tốt hơn nhiều, gần đây tinh thần cũng tốt, tại sao chúng ta không thay đổi phòng bệnh, không ở trong căn phòng đó nữa."

Ông tự biết thân thể của mình, ba Lục nói: "Từ bỏ đi, đây là vực sâu không đáy, ba không muốn chữa trị, cái này con còn có thể lại đi học đại học, ba sống đến từng này tuổi như vậy là đủ rồi, cuộc sống của con vẫn còn rất dài, không thể dành tất cả cho ba được."

Ba Lục quay đầu, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng từ tận đáy lòng cảm nhận được sự bất lực đối với sinh mạng mình, Lục Thịnh trầm mặc một lát mới nói: "Nhưng ba là ba của con."

Về lý trí, tất cả mọi người đều biết rõ không có trị liệu tất yếu, cũng không phải không có người thuyết phục Lục Thịnh, nhưng đây là người cha đã chung sống cùng anh suốt mười chín năm qua, từ khi có ý thức, đối với anh, đây là người cha tốt nhất.

Ông ấy là người thân duy nhất của anh trên đời này.

Lục Thịnh đã không còn mẹ, anh không thể sống thiếu cha được.

Ba Lục biết, cho nên dùng ý chí kiên cường chịu đựng cơn đau của hóa trị, tỉnh lại sau nhiều lần cấp cứu, ông cũng không nỡ bỏ mặc anh một mình trơ trọi, nhưng cái chết ở ngay trước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông tiến lên một bước, cảm giác bất lực như đang bước tới cái chết, càng kéo dài, cảm giác bất lực càng nặng nề.

Ba Lục không nói tiếp, ông dừng chủ đề này lại, nhưng trong lòng đã làm xong một kế hoạch cuối cùng, hơi thở mong manh nói: “Tranh của mẹ con một bức cũng không được phép bán, những bức tranh đó vô cùng quý giá với bà ấy, con nhất định phải giữ nó thật kỹ, không thể làm mất nó."

Lục Thịnh đáp ứng nói: "Con sẽ về cất hết chúng đi và sẽ không làm mất chúng."

Ba Lục gật đầu: "Đẩy ba trở về đi."

Cảnh sắc càng tươi sống, càng có thể tương phản với u ám của chính mình, sinh mạng ông sắp kết thúc, nhìn thế giới này chỉ càng làm sâu sắc thêm hoài niệm.

Ba Lục cũng không hy vọng Lục Thịnh đi cùng mình vào trong bệnh viện, từ sau khi ông bị bệnh, mỗi ngày của ông đều là đau đớn vô tận, ông không ăn được bất cứ thứ gì, ngủ cũng không được, ông không muốn để cho con trai mình nhìn thấy ông sống có bao nhiêu thống khổ. Ông biết rằng Lục Thịnh chắc hẳn đã đau lòng biết bao khi nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng không thể làm gì được. Cuộc đời anh giống như một nắm cát nắm chặt trong tay. Dù anh có cố gắng đến đâu, rõ ràng anh có thể cảm thấy rằng nó đang đi qua các ngón tay của mình.

Sau khi đến phòng bệnh, ba của Lục Thịnh kiếm cớ đuổi Lục Thịnh ra ngoài, Lục Thịnh không lay chuyển được ba mình, sợ làm ông bị kích động nên chỉ nói lát nữa sẽ quay lại.