Chương 11.1: Bạn nhỏ (1)

Buổi chiều có một trận mưa to đổ xuống, hoàng hôn trên đảo cũng buông xuống muộn, sau khi mây thu mưa tạnh, lúc chạng vạng tối, bầu trời sẽ được bao phủ bởi một lớp sắc màu huyền ảo, mặt trăng chậm rãi bò lên trên bầu trời, giống như một người họa sĩ đã vẽ nó lên, đẹp như mộng ảo, lộ ra không chân thực.

Lục Thịnh về đến nhà, trong phòng bếp truyền đến mùi khói dầu.

Loan Yên bưng một bát canh đi ra, cô nhìn thấy anh liền cong mắt cười, ngọt ngào ôn nhu nói: "Lục Thịnh, sinh nhật vui vẻ."

Mỗi ngày anh đều ngơ ngơ ngác ngác cho qua ngày, ngay cả ba anh cũng quên sinh nhật của anh, nhưng cô lại nhớ kỹ.

Loan Yên nhìn qua chứng minh thư của anh, nhớ kỹ ngày sinh nhật của anh, anh sinh vào tháng Tám, nắng nóng như lửa, là mùa nhiệt liệt rực rỡ nhất.

Loan Yên đặt một tô mì lên bàn ăn, lôi kéo anh ngồi xuống, đem đũa nhét vào tay anh nói: “Em có mua một con vịt quay, Khỉ Béo nói anh thích ăn, em còn nấu mì sợi cho anh đó. Hồi còn nhỏ, mỗi lần tổ chức sinh nhật cho em, bà ngoại luôn nấu mì trường thọ, em cũng chỉ biết nấu bát mì, em đã nếm thử rồi, mùi vị cũng không tệ đâu."

Gần đây Loan Nhiên ngày nào cũng thúc giục cô về nhà sớm, cô sắp đi rồi.

Nếu như không đi, đợi đến khi mẹ cô đến đây tìm cô, mọi chuyện sẽ chỉ trở nên rắc rối hơn.

Cô không có cách nào nói muốn Lục Thịnh đợi cô, bởi vì cô không xác định được khi nào mình có thể quay lại, cô còn phải thi trường âm nhạc, anh còn phải chăm sóc ba mình, bọn họ đều có việc cần phải làm, không thể không gánh vác trách nhiệm. Trước khi rời đi, cô muốn có thật nhiều trải nghiệm thú vị với Lục Thịnh, cô muốn tổ chức sinh nhật cho anh đối xử tốt với anh, để lại cho anh khoảnh khắc hạnh phúc đáng nhớ nhất.

Lục Thịnh cầm đũa hồi lâu không nói nên lời, dưới ánh mắt mong chờ của Loan Yên, anh nếm thử một miếng, món mì rất đơn giản, bên trên có một ít lá rau xanh và một quả trứng, hơi nóng bốc lên làm mặt mày Lục Thịnh ẩm ướt, anh thấp giọng nói: "Hương vị rất ngon."

Anh thậm chí còn quên mất mình đã sống như thế nào vào thời điểm này năm ngoái, như thể anh đã nằm trên băng ghế dài trong bệnh viện cả đêm.

Năm ngoái, Lục Thịnh tuyệt đối không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ rằng mình sẽ gặp phải Loan Yên.

Sẽ thích một chú nai nhỏ luôn kiếm cớ bị lạc đường, vụng về, thận trọng, dịu dàng chu đáo.

Bên trong thế giới u ám của anh bỗng nhiên có thêm nhiều ánh sáng như vậy.

Giờ phút này là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của Lục Thịnh, tất cả mệt mỏi cùng căng thẳng của anh đều có thể được nụ cười của cô xoa dịu, cuối cùng anh cũng chỉ có một chút buông lỏng, cười nói: “Tay nghề không tệ, tôi còn tưởng rằng em sẽ đốt nhà của tôi mất rồi."

Loan Yên chỉ thuê một tháng, hợp đồng thuê của cô sắp hết hạn, cô không đề cập đến việc gia hạn hợp đồng, Lục Thịnh cũng biết cô có thể sẽ không sống ở đây được nữa, bọn họ vốn là những người đến từ hai thế giới, có cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Tình cờ là giao lộ, cũng chỉ là nhất thời, cô không nên vì anh mà ở lại đây.

Ngay từ đầu, Lục Thịnh đã nghiêm túc nói với bản thân rằng anh nên cách xa Loan Yên ra một chút. Anh không phủ nhận rằng mình thích Loan Yên. Có quá nhiều thứ để thích ở cô. Cô dịu dàng lại đáng yêu, hiểu chuyện và độc lập, tài hoa hơn người, ngoại hình của cô cũng là một trong những ưu điểm không thể không nhắc tới.

Về phần vì sao không làm được, Lục Thịnh không thể nói rõ ràng, có thể là bởi vì cô một tiếng một tiếng gọi Lục Thịnh, lại có thể là có chút duyên phận từ khi hai người gặp nhau liền chú định anh là người tốt, cho nên anh dùng mọi cách tránh né, nhưng cô vẫn như cũ mà đi ngang qua con phố kia, cùng anh không hẹn mà gặp.

Bây giờ anh không thể thuyết phục bản thân thêm nữa, anh đã bình tĩnh đối mặt với sự thật rằng anh thích cô, anh không có tư cách để có được cô, những thứ anh có thể cho cô là rất ít, nhưng những gì anh có, ở thời điểm hiện tại, anh nguyên ý đưa tất cả cho cô mà không giữ lại chút nào.

Loan Yên lắc đầu, rất chân thành nói: "Em sẽ không đốt nhà của anh đâu, Lục Thịnh, tất cả đồ đạc của anh em cũng sẽ không phá hỏng."

Sau khi nghe xong câu chuyện Phương Mạn Lâm kể, cô nghĩ, Lục Thịnh hẳn là cũng biết Phương Mạn Lâm sẽ nói những cái gì, Phương Mạn Lâm sẽ nói cho anh biết, nhưng cô sẽ không đề cập đến nó với Lục Thịnh. Lục Thịnh không cần cô thương hại, càng sẽ không tùy tiện muốn tiền của bất kỳ kẻ nào, dù thời gian chung đυ.ng của cô và anh không được coi là nhiều, nhưng cô biết rõ Lục Thịnh là người như thế nào.

Cô muốn bảo vệ anh, cô không đành lòng phá hỏng bất cứ thứ gì của anh dù chỉ một chút.

"Ăn mau lên đi Lục Thịnh, nát rồi sẽ không ngon đâu.” Loan Yên rất tự tin với khả năng tự nấu mì của mình, cô giục anh ăn nhanh lên, còn tự tay đưa vịt quay cho anh.

Cô biết ẩm thực yêu thích của Lục Thịnh, anh ăn tất cả các loại rau củ quả và thịt trừ hải sản, anh lớn lên trên một hải đảo, mà tất cả những đặc sản trên đảo anh một mực không thích, căn bản không giống một người dân trên đảo chút nào cả. Cũng thật là kỳ lạ.

Lục Thịnh ăn xong mì, thậm chí uống hết cả canh, anh đặt đũa xuống nói: "Lúc đầu tôi định buổi tối hôm nay làm bánh dừa."

Loan Yên kinh ngạc ngước mắt lên, cô không có chút hoài nghi nào, Lục Thịnh nhất định là làm cho cô ăn, không cần hỏi anh cũng sẽ làm, cô sáng mắt nhìn anh nói : "Vậy anh có thể cho em mấy chương truyện tranh của anh được không?"